Quý Dung Hoài đi tới trước quầy bar, bỏ ra một ngàn vạn, lúc này mới nhận được số thứ tự.
Sau đó, có một mĩ nữ tóc đỏ rực mặc bikini dẫn anh vào phòng.
Phòng này rất rộng, có thể nhìn bao quát toàn sàn đấu giá, thậm chí còn có vài thứ kích thích thị giác.
Sắc mặt Quý Dung Hoài hơi đổi, thản nhiên nói: “Đi ra ngoài hết đi.”
Mấy cô gái nhìn nhau, bởi các cô rất ít khi nhận được yêu cầu như vậy.
Thanh âm Quý Dung Hoài lạnh hơn mấy phần, mang theo một chút không kiên nhẫn: “Đi hết ra ngoài.”
Các cô bị dọa run lên, vội vàng quấn tạm một tấm khăn lên người coi như quần áo, lập tức rời đi.
Quý Dung Hoài kéo tấm màn trước mắt, nhìn xuống không khí u ám bên dưới.
Rất nhanh thôi, Nguyệt Thiểu, chờ anh.
Quý Dung Hoài đã chín phần chắc chắn Hứa Nguyệt Thiểu đang ở tầng này, cố gắng đè ép tâm tư cưỡng chế mang cô đi.
Dù sao nơi này là thành phố ngầm, thứ người nào cũng có, nếu liều lĩnh dùng bạo lực, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng không có biện pháp thoát thân an toàn.
Đây chính là phương pháp tốt nhất để bảo đảm an toàn cho Hứa Nguyệt Thiểu.
Ngay cả cha Hứa cũng nghĩ như vậy.
Thịnh Tây Hoài nhìn thấy tất cả quang cảnh bên ngoài, phát hiện căn bản không nhìn thấy những người trong các phòng khác, mới biết đây là kính một chiều.
Cha Hứa nói: “Nơi này không phải trường học, nếu muốn còn toàn mạng ra ngoài, tốt nhất ở bên cạnh chúng tôi. Bằng không, không ai có thể bảo đảm cho an toàn của cậu.”
Thịnh Tây Hoài cảm kích nhìn ông: “Cảm ơn bác trai.”
Cha Hứa không trả lời, chỉ dùng ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.
“Bắt đầu rồi.” Cha Quý thản nhiên nói một tiếng.
Tầng hầm thứ ba vốn đang u ám lập tức sáng bừng lên như ban ngày.
Ba người họ nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Một mĩ nhân tóc vàng uốn xoăn bước lên đài, dáng người nóng bỏng quyến rũ, khiến ánh mắt của những người ở đây đều hướng về phía cô ta.
Năm sáu hàng ghế trước mặt cô ta, giờ phút này đã kín người ngồi.
Cô gái tự giới thiệu: “Chào buổi tối các vị khách quý. Tôi là Sara, đêm nay, mọi người cứ thoải mái hưởng thụ.”
Theo lời của cô ta, bức rèm màu đỏ bên cạnh từ từ hạ xuống.
Đằng sau mười tấm kính trong suốt xuất hiện mười cô gái xinh đẹp tuổi tác không lớn lắm.
Tất cả mọi người không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào họ.
Quý Dung Hoài đứng trước cửa thuỷ tinh, gắt gao nhìn xuống.
Sắc mặt anh đại biến, dùng sức nện một quyền vào tấm kính thuỷ tinh, “Không có! Tại sao lại không có?!”
Thịnh Tây Hoài cũng nhìn đi nhìn lại vài lần, thanh âm thoáng chút sợ hãi nói: “Bác trai, không có? Nguyệt Thiểu không ở đó…”
Tay cha Hứa khẽ run, đứng dậy, âm thầm đưa ra quyết định.
Người đàn ông bên cạnh khẽ nuốt nước miếng, cố nén giọng nói thật thấp: “Ngài… Ngài định làm như vậy thật sao? Ngay cả chúng tôi cũng không thể an bài chu toàn được.”
Cha Quý không ngốc, thấy cha Hứa ở nơi này vẫn bình tĩnh như vậy liền biết nhất định ông có thế lực của mình, hơn nữa còn không nhỏ.
Cha Quý thấp giọng nói bên tai cha Hứa: “Nhà họ Quý chắc chắn sẽ hỗ trợ.”
Đôi mắt sâu thẳm của cha Hứa nhìn lại, một lúc lâu sau, khẽ nhướng mi, “Vậy, đa tạ nhà họ Quý.”
31
Quý Dùng Hoài không thể chờ thêm một khắc nào nữa, lập tức đứng dậy. Anh hoà lẫn trong đám người, một đường đi tới chỗ sâu nhất.
Trái tim trong lồng n.g.ự.c không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, anh thậm chí còn không dám nghĩ, nếu mình không tìm được Hứa Nguyệt Thiểu thì phải làm sao bây giờ?
.
Từ sau Hứa Nguyệt Thiểu bị nhốt lại, cô vẫn luôn tìm cách để bỏ trốn.
Thẳng đến khi cánh tay bị người khác tóm lấy, cô cố gắng mở mắt thật lớn, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật lâu sau, trước mắt cô mới một lần nữa xuất hiện ánh sáng, là một căn phòng rộng rãi.
Lâm Thanh Ấu được một người đàn ông ngoại quốc lo lớn hoang dã đang cười tà ôm trước ngực.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Nguyệt Thiểu, ánh mắt hắn sáng rực lên vài phần, “Ồ, cô chính là Hứa Nguyệt Thiểu sao? Quả thật xinh đẹp tuyệt trần.”
Lâm Thanh Ấu ghen tị, oán trách khẽ huých vào n.g.ự.c hắn, “Casio, anh đã hứa với em sẽ giáo huấn nó thật tốt rồi mà!”
Casio nghe Lâm Thanh Ấu nói vậy, khẽ nhéo má cô ta, thân thiết siết cô ta chặt thêm vài phần, “À, bảo bối của anh, hi vọng em hiểu được, anh không muốn em ra lệnh cho anh. Nếu không, một đóa hoa xinh đẹp như em nói không chừng sẽ lập tức úa tàn mất.”
Lâm Thanh Ấu nuốt nước miếng, bị dọa đến vội ôm chặt cổ Casio, “Casio, anh biết mà, em không hề có ý đó.”
Ánh mắt Casio dừng lại trên người Hứa Nguyệt Thiểu, “Nghe nói cô mới từ bệnh viện tỉnh lại đã bị đưa tới đây? Thật là đáng thương, tôi chỉ muốn bày tỏ chút ý tứ xin lỗi của tôi.”
Hứa Nguyệt Thiểu không hiểu ngôn ngữ khẩu hình, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được hai từ.
Cô đứng tại chỗ, miệng vết thương trên cơ thể sau khi trải qua các loại xóc nảy di chuyển lại chảy máu, quần áo bệnh nhân trên người dần bị m.á.u nhiễm đỏ.
Một màn này được Lâm Thanh Ấu thu vào mắt, cô ta cao hứng đến không thể kìm chế, “Hứa Nguyệt Thiểu, từ lúc mày đến đây một lời cũng chưa nói, không phải là bị doạ sợ đến ngu người rồi chứ?”
Lời Casio nói ra không được đáp lại, nụ cười giả nhân giả nghĩa của hắn cũng lập tức vụt tắt, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo xuất hiện một tia tàn nhẫn, “Cô Hứa, tôi rất ghét kẻ khác im lặng. Xin lỗi, nhưng cô đã chạm vào nguyên tắc của tôi rồi.”
Hứa Nguyệt Thiểu tiến lên từng bước, bình tĩnh nói, “Tôi là người điếc.”
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Ngược lại, Hứa Nguyệt Thiểu vô cùng bình tĩnh. Cô vừa nhìn đã biết sự im lặng của mình đã chọc giận người đàn ông trước mắt, hiện tại lựa chọn tốt nhất của cô chính là có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Lâm Thanh Ấu nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ hoài nghi, “Mày không nghe được?”
Hứa Nguyệt Thiểu không hề phản ứng.
“Hứa Nguyệt Thiểu, đừng có giả vờ giả vịt.”
Hứa Nguyệt Thiểu vẫn như trước, không hề phản ứng.
Đáy mắt Casio nổi lên tia hứng thú, đột nhiên cầm vũ khí bên cạnh, không chút do dự bóp cò, khóe môi mấp máy như một đứa trẻ đang đùa giỡn, “Bùm!”
Lực sát thương thật lớn vượt qua bên tai Hứa Nguyệt Thiểu, đập vào vách tường phía sau.
Tuy Hứa Nguyệt Thiểu không nghe thấy, nhưng áp lực đó khiến tai cô bị thương, trong nháy mắt m.á.u tươi liền trào ra.
Đau đớn kịch liệt khiến Hứa Nguyệt Thiểu siết chặt nắm đấm, nhưng cũng chỉ nhíu mày, không hề phản ứng với tiếng đạn nổ vừa rồi.
Nhàn cư vi bất thiện
Cơ thể Lâm Thanh Ấu run bắn, theo bản năng dùng hai bàn tay bịt kín lỗ tai, đây mới là phản ứng bình thường.
Casio tựa hồ có chút vừa lòng, thu s.ú.n.g lại, cúi đầu khẽ nhéo mũi Lâm Thanh Ấu, “Bảo bối, em tìm cho anh thứ đồ chơi này chẳng thú vị gì cả.”
Lâm Thanh Ấu biết rất rõ sở thích của Casio, hắn luôn thích nhìn kẻ khác vì mấy câu dọa dẫm của hắn mà lộ ra dáng vẻ sợ hãi không thôi, là kẻ vô cùng biến thái.
Hiện giờ Hứa Nguyệt Thiểu đã bị điếc, đối với cô mà nói, trừ phi là tổn thương thực sự, bằng không chính là đàn gảy tai trâu, cô căn bản sẽ không sợ hãi với lời đe dọa của Casio.
Lâm Thanh Ấu ngẫm nghĩ, đột nhiên nở một nụ cười tà ác, “Cô ta là nghệ sĩ đàn piano. Không bằng phế đôi tay của cô ta đi, nhất định cô ta sẽ đau khổ muốn ch/ếc.”
Casio vui lòng cười cười, “Bảo bối, em hư quá, nhưng chỉ đơn giản là phế một đôi tay thì có ý nghĩa gì chứ? Có những chuyện thú vị hơn so với trực tiếp chặt đứt một bàn tay nhiều.”
Không hiểu sao Hứa Nguyệt Thiểu rùng mình, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt biến thái của hai người trước mắt, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
32
Một chiếc đàn piano nhanh chóng được ba người khiêng tới. Dưới ánh đèn chiếu rọi, mỗi một phím đàn như ánh lên ánh sáng riêng.
Hô hấp của Hứa Nguyệt Thiểu như nghẹn lại, đơn giản bởi vì giữa mỗi phím đàn đều có gắn một lưỡi d.a.o lam bén ngót, chỉ cần chạm vào đó là m.á.u tươi đầm đìa.
Lâm Thanh Ấu nở một nụ cười vừa lòng, “Casio, anh đúng là hiểu ý em. Bắt nó đàn một đoạn nhạc đi.”
Casio cười cười nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, vẻ mặt âm trầm.
Cô bị người ấn ngồi trước đàn, chậm chạp không giơ tay lên.
“Đoàng!”
Dưới chân cô truyền đến cảm giác đau đớn.
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn lại, Casio đang cầm súng, lười biếng nhìn cô.
Một tên đàn em ngầm hiểu, viết một câu xuống tờ giấy đưa cho Hứa Nguyệt Thiểu, [Nếu còn không đàn, viên đạn tiếp theo sẽ vào đầu mày.]
Hứa Nguyệt Thiểu cắn chặt răng, chậm rãi giơ tay lên.
Ngay thời điểm cô sắp chạm vào phím đàn, cửa phòng bị đá văng.