Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 22



Hứa Nguyệt Thiểu khẽ đưa mắt liếc qua, bàn tay nhanh chóng hạ xuống. 

 

Kẻ mới vào phòng là một tên đàn em, khắp người toàn máu, ngã vật xuống đất, “Đại ca, phó thủ lĩnh, tạo phản!”

 

Casio đứng bật dậy.

 

Tuy Hứa Nguyệt Thiểu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy đám bọn chúng loạn cả lên, đang cách cửa có hai bước, cô quyết đoán chạy vội ra ngoài. 

 

Lâm Thanh Ấu thấy được, hét lớn: “Hứa Nguyệt Thiểu, mày đứng lại cho tao!” 

 

Sắc mặt Casio vô cùng lạnh lẽo, nháy mắt hắn đã nghĩ tới, chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Hắn lập tức b/óp chặt cổ Lâm Thanh Ấu, hai mắt đỏ tươi chất vấn: “Con ả đó là ai?! Nó có thân phận gì?!” 

 

Lâm Thanh Ấu không thờ được, bất lực giãy dụa, gian nan: “Tôi không… không biết.” 

 

Casio ném Lâm Thanh Ấu ra, âm sắc lạnh lùng: “Bọn nó có bao nhiêu người?” 

 

Tên đàn em run rẩy: “Người của phó thủ lĩnh rất nhiều, cơ hồ trải khắp thành phố ngầm, nhưng còn có hai thế lực không biết ở đâu cũng tham gia, mục tiêu đều chỉ có một.”

 

Nắm tay Casio siết chặt, trên mặt là sự u ám và tức giận đến cùng cực, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Thanh Ấu như nhìn một người đã ch/ết. 

 

Lâm Thanh Ấu ngã trên đất, cơ thể sợ hãi run lên từng chặp, trong lòng lại hối hận không thôi. Nếu cô ta sớm động thủ với Hứa Nguyệt Thiểu thì tốt rồi, cũng không để Hứa Nguyệt Thiểu thừa cơ chạy trốn mất. 

 

.

 

Hứa Nguyệt Thiểu cắn răng, cố nén đau đớn, chạy thật nhanh. Cô không dám dừng lại, cũng không dám nhìn về phía sau. 

 

Khắp nơi đều là người đang loạn lạc nhốn nháo chạy trốn, Hứa Nguyệt Thiểu bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch. 

 

Bộ quần áo bệnh nhân trên người cô nhiễm đỏ, không biết là m.á.u của mình hay của người khác dính vào. 

 

Đột nhiên một bàn tay to kéo Hứa Nguyệt Thiểu lại, cô căn bản không kịp phản ứng đã bị kéo vào một căn phòng. 

 

Tim cô như nhảy lên cổ họng, hoảng sợ tột cùng, cô không ngừng dùng tay đ.ấ.m chân đá, giãy dụa thật mạnh. 

 

Mãi mới thoát ra được Hứa Nguyệt Thiểu mừng rỡ, lập tức muốn chạy, kết quả lại bị người phía sau ôm chặt lấy. Hứa Nguyệt Thiểu chỉ cảm thấy ghê tởm, khó chịu, kịch liệt giãy dụa, hét lên chói tai. 

 

Nhưng hai người chênh lệch về thể lực quá lớn, hơn nữa vết thương trên người cô lại bắt đầu chảy máu, cô không còn chút sức lực nào cả, nhất thời tuyệt vọng vô cùng. 

 

Quý Dung Hoài sợ hãi, anh không biết vì sao Hứa Nguyệt Thiểu không hề phản ứng với lời anh nói, kịch liệt giãy dụa muốn thoát. 

 

Cuối cùng, anh chỉ đành ấn cô lên tường, cố ép cô nhìn rõ người trước mắt là ai. 

 

Ngay khi nhìn rõ Quý Dung Hoài, Hứa Nguyệt Thiểu nước mắt tràn mi, lực đạo trong tay cũng dần thả lỏng. 

 

Cô nhào vào trước n.g.ự.c Quý Dung Hoài, khóc nức nở. Chỉ có như vậy, cô mới có cảm giác bản thân vẫn còn sống. 

 

33

 

Quý Dung Hoài nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Không sao, không có việc gì cả.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu buông anh ra, nhìn khuôn miệng anh mở lại đóng, lặng lẽ chảy nước mắt, “A Hoài, em không nghe thấy! Em không nghe thấy gì cả…” 

 

Biểu tình Quý Dung Hoài cứng ngắc, anh nhìn Hứa Nguyệt Thiểu bên cạnh, vẻ mặt trở nên thâm trầm.

 

Khẽ cầm bàn tay cô, anh viết: [Anh đưa em ra khỏi đây.] 

 

Hứa Nguyệt Thiểu hiểu được ý anh, máy móc gật đầu một cái. 

 

Quý Dung Hoài dắt tay cô, một đường chạy ra bên ngoài. 

 

Anh bảo vệ Hứa Nguyệt Thiểu trước người, tránh khỏi các loại tấn công hỗn loạn, cho dù bản thân đã có vài vết thương cũng không dừng lại. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thịnh Tây Hoài thấy hai người họ, lập tức ra dấu ngoắc ngoắc, “Bên này!” 

 

Casio nhìn thấy cảnh này, đáy mắt lạnh lẽo, họng s.ú.n.g nhắm ngay đầu Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Nhàn cư vi bất thiện

Thịnh Tây Hoài trừng lớn mắt, hô, “Cẩn thận!” 

 

“Đoàng!” 

 

Thịnh Tây Hoài không biết bị ai đẩy phía sau, trực tiếp chắn trước Hứa Nguyệt Thiểu và Quý Dung Hoài. 

 

Giây tiếp theo, hắn thống khổ ôm chặt bả vai, cả người đổ mồ hôi lạnh, nghiến răng: “Chạy mau!” 

 

Quý Dung Hoài nhăn mặt, một tay đỡ lấy Thịnh Tây Hoài, một tay kéo Hứa Nguyệt Thiểu chạy. 

 

Thang máy đã không thể dùng, Quý Dung Hoài muốn chạy lên tầng trên. 

 

Thịnh Tây Hoài nằm trên lưng Quý Dung Hoài không ngừng xóc nảy, đau muốn ngất, “Quý Dung Hoài, chậm lại một chút được không?!” 

 

Quý Dung Hoài ngoảnh mặt làm ngơ, tốc độ lại nhanh hơn vài phần. 

 

Thẳng tới khi nhìn thấy ánh mặt trời, ngay lúc giẫm lên đá sỏi thượng hạng lát con đường kia, Quý Dung Hoài mới chính thức thở một hơi nhẹ nhõm. 

 

“Đám nhỏ ở kia!” Mẹ Hứa cách đó không xa kêu lên. 

 

Phía sau bà và mẹ Quý là một toán cảnh sát nước ngoài được trang bị vũ trang hạng nặng, thậm chí có thể nhìn thấy một chiếc xe thiết giáp. 

 

Quý Dung Hoài nhanh chóng chạy tới, nhân viên y tế lập tức đưa Thịnh Tây Hoài đang đau đến ch/ết ngất đi. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu quỳ trên mặt đất, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người mới dần bình tĩnh trở lại. 

 

Mẹ Hứa ôm Hứa Nguyệt Thiểu, nước mắt rơi như mưa, “Nguyệt Thiểu, mẹ ở đây, mẹ ở đây rồi, không phải sợ nữa!” 

 

Mãi một lúc thật lâu sau, Hứa Nguyệt Thiểu mới hồi phục tinh thần. Nhìn thấy mẹ mình, cô nhấc tay muốn chạm vào bà, bởi cô không biết đây là thật hay mơ. 

 

Thấy bàn tay toàn là m.á.u tươi, cô vội vàng dùng sức lau lên áo, nhưng càng lau lại càng nhiều m.á.u chảy ra, nước mắt Hứa Nguyệt Thiểu cũng như chuỗi hạt châu đứt, không ngừng tuôn rơi. 

 

“Mẹ?” 

 

Mẹ Hứa đau lòng vuốt ve gương mặt con gái, “Con bị thương rồi, để mẹ đưa con đến bệnh viện.” 

 

Quý Dung Hoài đỡ hai người dậy, nói ra tin tức chấn động, “Nguyệt Thiểu, cô ấy… không nghe thấy…” 

 

Mẹ nhà họ Hứat mình ch.ết sững, khó tin nhìn Quý Dung Hoài, “Cậu nói gì?” 

 

Quý Dung Hoài hốc mắt ửng đỏ: “Là bởi vụ đ.â.m xe đó, là con không bảo vệ tốt cho cô ấy…” 

 

Mẹ Hứa có chút không phản ứng kịp, như phát đi/ên túm cánh tay Hứa Nguyệt Thiểu, “Để mẹ dẫn con đi khám bác sĩ, mau đi gặp bác sĩ!” Nói xong liền kéo Hứa Nguyệt Thiểu lên xe. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu quay lại nhìn Quý Dung Hoài lưu luyến, nước mắt lại không ngừng rơi. 

 

Chiếc xe nhanh chóng lao đi, mẹ Quý vỗ vỗ bả vai Quý Dung Hoài, “Con đến bệnh viện trước đi, chuyện ở đây có mẹ lo rồi.” 

 

Quý Dung Hoài gật đầu, nhanh chóng lên xe, đáy lòng nặng nề. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu thực hiện các loại kiểm tra, vết thương trên người cũng được xử lí. 

 

Sau khi làm xong, cô được đưa trở về phòng bệnh. 

 

Mẹ Hứa, còn có Quý Dung Hoài đứng bên cạnh, đều chăm chú nhìn bác sĩ, nóng lòng muốn biết kết quả kiểm tra. 

 

Bác sĩ nhìn báo cáo, mãi lâu sau mới nói, “Dây thần kinh bị tổn thương, đã hoàn toàn mất thính lực.”