Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 23



34 

 

Mẹ Hứa như bị sét đánh, giật mình tại chỗ, nhìn bác sĩ bằng ánh mắt không thể tin, “Ông nói gì vậy?” 

 

Quý Dung Hoài run rẩy, khàn giọng hỏi lại: “Có thể chữa khỏi không?” 

 

Bác sĩ cau mày, cuối cùng vẫn nói ra: “Nếu muốn chữa khỏi, cần thực hiện phẫu thuật. Nhưng đại não con người là cơ quan phức tạp nhất, rất nguy hiểm, xác suất thành công chỉ có 50%.” 

 

Mẹ Hứa siết chặt tay, ngay cả hít thở cũng khó khăn, “Không còn biện pháp khác sao?” 

 

Bác sĩ lắc đầu: “Nếu không phẫu thuật, dây thần kinh vẫn bị chèn ép, tương lai sẽ xảy ra biến chứng gì cũng không thể biết được.” 

 

Tình thế hiện tại như một loại ép buộc bọn họ phải quyết định, nếu thành công sẽ hồi phục, còn thất bại, ngay cả tính mạng cũng bị đe dọa. 

 

Mẹ Hứa được Quý Dung Hoài đỡ, ngây ngốc đi về phòng bệnh. 

 

Trên giường bệnh, Hứa Nguyệt Thiểu đã ngủ nhưng lông mày vẫn cau chặt lại, hiển nhiên là không an ổn. 

 

Mẹ Hứa nắm tay con gái, Quý Dung Hoài ngồi một bên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. 

 

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cha Hứa và cha mẹ Quý mới trở lại. 

 

Cha Hứa thấy không khí trầm trọng trong phòng bệnh, có chút không thoải mái, “Có chuyện gì?” 

 

Mẹ Hứa nghẹn ngào, giọng khàn đặc, như một con thuyền mất phương hướng, “Con gái chúng ta không nghe thấy, nếu không phẫu thuật, về sau có thể phát sinh những di chứng khác.” 

 

Cha Hứa giật mình đứng sững. 

 

Mãi lâu sau, ông mới khẽ đẩy mắt kính, “Chờ Nguyệt Thiểu tỉnh lại, chúng ta hỏi ý kiến con bé.” 

 

Không khí trong phòng lại rơi vào trầm mặc. 

 

Đêm nay, trăng rất tròn, ánh trăng xuyên qua khung cửa, chiếu vào trong phòng. 

 

Cha Quý đi giải quyết nốt chuyện của thành phố ngầm, lúc này Hứa Nguyệt Thiểu cũng dần tỉnh lại. 

 

Cô vừa mở mắt, đầu tiên là thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, sau đó lại bắt gặp ánh mắt của cha, “Cha, sao cha cũng ở đây?” 

 

Sau đó, vì bản thân không nghe được, trong mắt khó nén được sự cô đơn, “Xin lỗi, con không thể trở thành niềm tự hào của cha mẹ, có thể vĩnh viễn không còn cơ hội đứng trên sân khấu Vienna’s Golden Hall nữa.”

 

Mẹ Hứa rốt cuộc không thể khống chế, ôm chặt Hứa Nguyệt Thiểu, im lặng rơi nước mắt. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu do dự hồi lâu, vẫn là không hề động đậy, chỉ ngồi ngơ ngác. 

 

Quý Dung Hoài nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, đôi mắt đỏ bừng hiện lên tia đau lòng. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn mái tóc mẹ đã điểm bạc, cô thống khổ nhắm mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt. 

 

Sau đó, bác sĩ tiến vào phòng kiểm tra cho Hứa Nguyệt Thiểu. Cô không nghe thấy gì, chỉ ngơ ngác xuất thần, như một con búp bê im lặng. 

 

Ngay tại thời điểm bọn họ chuẩn bị rời đi, mẹ Thịnh hùng hùng hổ hổ xông vào. Bà ta không nói gì, đẩy Hứa Nguyệt Thiểu thật mạnh, giơ tay lên muốn đánh cô. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bị đẩy, lùi về sau vài bước, vẻ mặt ch/ết lặng. 

 

Quý Dung Hoài túm cổ tay mẹ Thịnh, lạnh lùng nhìn bà ta, “Bà muốn làm gì?” 

 

Cơn tức giận của mẹ Thịnh nháy mắt xìu xuống một nửa, tay bị giữ không thể động, chỉ có thể trừng mắt nhìn Quý Dung Hoài, “Gọi cha mẹ mày đến nói chuyện với tao! Còn hỏi tao muốn làm gì?! Là bọn mày muốn làm gì thì có!” 

 

Mẹ Hứa nghe thấy ồn ào thì đi tới, nhìn tình hình trước mắt, còn gì mà không rõ nữa, “Nhà họ Thịnh mấy người ốc còn không mang nổi mình ốc, bà vẫn còn thời gian tới tìm con gái tôi gây sự?” 

 

Mẹ Thịnh bị chọc trúng chỗ đau, Quý Dung Hoài cũng buông tay. 

 

Bà ta hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói tiếp, “Vết thương trên người con trai tôi là chuyện gì? Có phải do các người gây ra không?! Nó đi ra ngoài một chuyến trở về liền biến thành như vậy, bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh kia kìa.” 

 

Quý Dung Hoài thấy vẻ mặt mẹ Hứa không hiểu, liền nói: “Thịnh Tây Hoài cứu Hứa Nguyệt Thiểu, cho nên bị thương.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

35 

 

Cơn tức giận của mẹ Thịnh lại bùng lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyệt Thiểu, “Hứa Nguyệt Thiểu, con trai tôi vì cứu cô mà thành như vậy, cô ngay cả thăm cũng chưa tới thăm nó một lần, còn gọi cha mẹ cô đối phó nhà họ Thịnh, cô có còn lương tâm không?!” 

 

Sắc mặt Hứa Nguyệt Thiểu vẫn thản nhiên, kéo tay áo Quý Dung Hoài. 

 

Quý Dung Hoài ngầm hiểu, nắm tay Hứa Nguyệt Thiểu, nói với mẹ Hứa: “Bác gái, con đưa Nguyệt Thiểu về phòng bệnh trước.” 

 

Mẹ Hứa thở dài một hơi, gật đầu. “Được, nhờ con chăm sóc Nguyệt Thiểu dùm bác.” 

 

Mẹ Thịnh muốn ngăn cản, lại bị mẹ Hứa kéo lại, giọng nói của bà lẫn theo đau đớn: “Bà không cần quát, Nguyệt Thiểu không nghe được.” 

 

Mẹ Thịnh như không tin nổi, nhìn bóng dáng hai người họ đi vào phòng bệnh, ngoái nhìn: “Bà nói cái gì? Ai không nghe được?” 

 

Mẹ Hứa mệt mỏi nhéo mi tâm, “Cô ả tình nhân của con trai bà lái xe đ.â.m vào con gái tôi, khiến con bé bị ảnh hưởng, không nghe được gì nữa.” 

 

Cơn tức giận của mẹ Thịnh lập tức biến mất, vẻ mặt trống rỗng. 

 

Mẹ Hứa nhàn nhạt nhìn bà ta một cái, sau đó rời đi. 

 

Mẹ Thịnh đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mới không thể tin nổi mà thốt ra một câu: “Nguyệt Thiểu là nghệ sĩ đàn piano mà…” 

 

.

 

Hứa Nguyệt Thiểu nằm trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn bên ngoài, mãi lúc sau mới nói câu đầu tiên, “Có phải tai em không thể chữa khỏi không?” 

 

Mẹ Hứa vừa vào liền nghe thấy câu đó, nước mắt lập tức tràn mi. Bà tiến lên cầm tay con gái, đỏ mắt lắc đầu. 

 

Mãi cho đến khi cha Hứa tới, bọn họ mới bắt đầu chậm rãi giải thích cho Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu hiểu được những thông tin vừa rồi, nhưng vẫn trầm mặc. 

 

Trước mắt cô có ba con đường, một đường sống, một đường ch/ết, một đường là ch/ết dần ch/ết mòn. 

 

Cha Hứa vỗ về bả vai con gái, giống như muốn nói, “Có cha ở đây, không việc gì phải sợ cả.” 

 

Thẳng đến khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Quý Dung Hoài. 

 

Ánh mắt Hứa Nguyệt Thiểu có chút mê man, nhìn Quý Dung Hoài như cố tìm một đáp án, “A Hoài, anh nói xem, nếu em đồng ý phẫu thuật, liệu có khả năng sẽ ch.ết ở trên bàn mổ không?” 

 

Quý Dung Hoài chưa bao giờ nghĩ tới kết quả này, anh cũng không dám nghĩ, bởi chỉ cần nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. 

 

Anh cầm tay cô, lắc đầu, viết hai chữ xuống lòng bàn tay cô.

 

“Không.” Hứa Nguyệt Thiểu đọc chữ đó. 

 

Quý Dung Hoài dịu dàng cười, lại tiếp tục viết, [Anh sẽ luôn ở bên em.]

 

Mỗi một chữ anh viết xuống, cô đều đọc lên, thẳng đến khi nhận được câu trả lời thuyết phục, cô mới dám tin. 

 

Ngón tay anh di chuyển trong lòng bàn tay cô, mang theo cảm giác tê dại rất kì diệu, còn có cả một tia rung động.

 

Nhàn cư vi bất thiện

Hứa Nguyệt Thiểu như rơi vào đôi mắt thâm thúy của anh, bên trong ngập tràn tình yêu. 

 

Cô nhịn không được đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt anh. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu chạm vào từng tấc trên khuôn mặt anh, mơn trớn từng giác quan. Lông mi của anh vừa dày vừa dài, đôi mắt như hồ nước trong suốt. 

 

Hầu kết Quý Dung Hoài khẽ động, khẽ túm bàn tay cô, nhắm mắt lại, “Nguyệt Thiểu, em sẽ không gặp bất cứ chuyện gì, nhất định sẽ không…” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn người đàn ông tiều tuỵ trước mắt, nội tâm u ám như được ánh mặt trời ấm áp chạm vào, xua đi lo lắng trong lòng. 

 

Cái ch/ết cũng không đáng sợ, đáng sợ là nên đối diện với nó thế nào và chờ đợi cái ch/ết tới ra sao. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu cứ như vậy cảm nhận thế giới hoàn toàn yên tĩnh. Thời khắc này, thời gian tựa như trở thành vĩnh hằng, tất cả đều trở nên lặng lẽ xuống.