Ngày hôm sau, trên đường đi học, Hứa Nguyệt Thiểu nghe thấy các sinh viên đều đang nghị luận chuyện hôm qua.
“Cảnh hôn cuối cùng của hai người họ thật lãng mạn, giống như Đạo Minh Tự và Sam Thái bước ra đời thực vậy.”
“Nữ chính không phải hoa khôi giảng đường Hứa đại tiểu thư sao? Vì sao Thịnh thiếu lại muốn đẩy cô ấy đi để sáp vào Tiểu Nguyệt Thiểu chứ…”
Tống Tuyết Dao mặc một thân màu đen, tức giận đi bên cạnh cô. Tuy phần lớn là phẫn nộ, nhưng cô ấy cũng khó hiểu, “Vì sao Thịnh Tây Hoài đột nhiên lại thích cái thứ “Tiểu Nguyệt Thiểu” kia chứ?”
Hứa Nguyệt Thiểu nghe vậy, trong lòng không khỏi chua xót, “Sao lại là đột nhiên…”
Sau khi cô ch//ết, linh hồn vấn vương bên cạnh Thịnh Tây Hoài, nhìn thấy hắn dùng gần năm năm, từng bước từng bước yêu thương Lâm Thanh Ấu.
Những gì cô thấy ở kiếp trước, bây giờ lại giống như những lưỡi d.a.o sắc nhọn xé rách tâm can cô…
Tống Tuyết Dao đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn cách đó không xa, “Kia không phải “Tiểu Nguyệt Thiểu” nổi tiếng đó sao?”
Hứa Nguyệt Thiểu chợt hoàn hồn, nhìn theo hướng cô bạn chỉ, thấy Lâm Thanh Ấu đang bị một đám nữ sinh tóc nhuộm màu rực rỡ vây quanh.
Các cô gái kia khoanh tay, nhìn Lâm Thanh Ấu khinh thường.
“Tiểu Nguyệt Thiểu, sao cô lại mặc đồ giống hoa khôi giảng đường thế? Cố ý bắt chước chị ấy sao?”
“Muốn học theo lại không có tiền, chỉ có thể mua đồ pha kè? Ha ha ha…”
Hứa Nguyệt Thiểu lúc này mới phản ứng lại, Lâm Thanh Ấu thường xuyên mặc đồ giống cô, nhưng… đều là hàng giả.
Cô lắc đầu, đang định rời đi, đột nhiên Lâm Thanh Ấu nhìn về phía cô, vừa khóc vừa nói: “Chị Nguyệt Thiểu, vì chị mà em bị người khác nhằm vào như vậy, chị thấy vui chưa?”
Tóc cô ta hơi rối, vẻ mặt đáng thương lại quật cường, “Mặc dù trong mắt mấy người, tôi chỉ như cỏ dại, nhưng tôi nói cho mấy người biết, không bao giờ mấy người hạ gục được tôi.”
Hứa Nguyệt Thiểu không chút thay đổi nhìn cô ta, “Tôi không hề cười nhạo cô, cô mặc quần áo giống tôi cũng chẳng sao cả.”
Thịnh Tây Hoài chợt xuất hiện, che chắn cho Lâm Thanh Ấu ở phía sau.
Hắn thất vọng nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, “Nguyệt Thiểu, không ngờ em cậy nhà mình có tiền, liền dẫn nhiều người theo để bắt nạt Thanh Ấu. Thanh Ấu hiền lành thuần khiết như vậy, em bắt nạt em ấy không thấy cắn rứt lương tâm sau?”
Hứa Nguyệt Thiểu như bị thứ gì giáng cho một quyền vào ngực, lạnh giọng phản bác lại: “Tôi không bắt nạt cô ta, huống chi các cô ấy cũng không nói sai, đúng là cô ta bắt chước cách ăn mặc của tôi.”
Thịnh Tây Hoài nhìn quần áo Lâm Thanh Ấu, vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn nói: “Nếu không phải bởi em mặc quần áo đắt tiền như vậy, Thanh Ấu đã không phải mua đồ giả để mặc.”
Hứa Nguyệt Thiểu cảm thấy lồng n.g.ự.c nghẹn ứ, nhìn Thịnh Tây Hoài bằng ánh mắt không thể tin: “Anh vì bảo vệ cô ta, không biết tốt xấu mà chỉ trích tôi?”
Thịnh Tây Hoài trầm mặc: “Nguyệt Thiểu, em có biết rằng anh luôn công chính phân minh, giúp đỡ người khác không hề nể nang thân sơ.”
Nói xong, hắn trực tiếp nắm tay Lâm Thanh Ấu rời đi dưới sự chứng kiến của mọi người.
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn bóng dáng hai người họ, hít sâu một hơi, cố nén nghẹn ngào, mở miệng hỏi: “Thịnh Tây Hoài, anh xác định muốn chọn cô ta?”
Bước chân Thịnh Tây Hoài dừng lại một chút, nhưng không nói chuyện.
Hốc mắt Hứa Nguyệt Thiểu đỏ lên….
Buổi tối, Hứa Nguyệt Thiểu tan học về nhà, mở ra chiếc máy tính kiểu cũ trong thư phòng.
Mới vừa đăng nhập vào tài khoản QQ đã dùng nhiều năm, thông báo lập tức b.ắ.n tới ào ào.
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn qua những cái tên đang nổi tiếng trên mạng xã hội, chỉ cảm thấy nhàm chán, biểu tượng chim cánh cụt lại đột nhiên nhấp nháy.
Là tin nhắn Tống Tuyết Dao gửi tới.
Không phải ai khác, chính là tôi: [赽厾 看莪 涳 簡啭潑 哋鈤梽!]
Hứa Nguyệt Thiểu dịch một hồi mới biết Tống Tuyết Dao bảo cô vào xem trang chủ của QQ.
Cô mở trang chủ QQ hai mươi năm trước liền thấy một loạt hình ảnh rực rỡ, sắc mặt trầm xuống.
Lúc này, hơn một ngàn bài đăng xuất hiện trên trang tin của cô.
Trong ảnh, Lâm Thanh Ấu nhẹ nhàng vén tóc mai, dáng vẻ thanh thuần, góc chụp vừa vặn chụp được quần áo rực rỡ trên người cô ta.
Mà dòng trạng thái của bài đăng, như một chậu nước đá tạt thẳng vào Hứa Nguyệt Thiểu.
[Hôm nay, anh Tây Hoài dẫn tôi đến Metersbonwe…]
6
Nhàn cư vi bất thiện
Bên dưới bài đăng phần lớn đều là lời hâm mộ tán thưởng.
Trái tim Hứa Nguyệt Thiểu rơi xuống vực thẳm, cả người như bị nước biển nhấn chìm.
Đầu ngón tay cô run run, mở một tài khoản có ghi chú là “Áp trại phu quân”.
[Thịnh Tây Hoài, sau khi đưa Lâm Thanh Ấu đi… Anh dẫn cô ta đi mua sắm?]
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Thịnh Tây Hoài đã gọi tới.
Hắn vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ thấy quần áo của Thanh Ấu đã cũ, dẫn cô ấy đi mua hai bộ mà thôi.”
Hắn dừng lại một chút, nói thêm: “Miễn cho các em lại nói cô ấy mặc đồ giả.”
Hứa Nguyệt Thiểu nghe ra ý tứ trách cứ trong lời Thịnh Tây Hoài, lồng n.g.ự.c chua xót.
Cô gian nan hỏi: “Không phải anh thích cô ta rồi chứ?”
Cô muốn nghe Thịnh Tây Hoài chính miệng thừa nhận, chỉ có như vậy cô mới có thể thuyết phục bản thân hoàn toàn buông bỏ.
Nhưng đầu bên kia, Thịnh Tây Hoài trầm mặc một lát, lại nói: “Nguyệt Thiểu, anh thích em, chuyện này em còn phải hoài nghi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trái tim Hứa Nguyệt Thiểu run lên, chua xót trong lòng lại càng tăng mạnh.
“Tôi không nghi ngờ anh thích tôi, nhưng anh, không chỉ thích một mình tôi.” Cô cười tự giễu: “Ai nói một lòng không thể chia ra thích hai người chứ?”
Đầu bên kia trầm mặc thật lâu, giọng nói Thịnh Tây Hoài trầm xuống: “Nguyệt Thiểu, em đang ám chỉ anh một lòng thích hai người? Chẳng phải em cũng thích Quý Dung Hoài sao?”
Hô hấp Hứa Nguyệt Thiểu cứng lại, cảm giác bất lực trào lên, “Liên quan gì đến Quý Dung Hoài… Sao anh lại dám nghĩ như vậy?”
Thịnh Tây Hoài không đáp lại, cố gắng cưỡng chế vẻ không kiên nhẫn, mang theo vẻ miễn cưỡng dỗ dành, “Được rồi, người tám lạng kẻ nửa cân thôi, không cần tranh cãi. Hai ngày nữa có buổi vũ hội, anh đã chuẩn bị lễ phục cho em, đến lúc đó em sẽ là nàng công chúa xinh đẹp nhất.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Hứa Nguyệt Thiểu nghe tiếng tút tút, chóp mũi chua xót khó chịu.
“Thịnh Tây Hoài, bây giờ, tôi không hề cảm nhận được tình yêu của anh nữa…”
Cô nhìn lịch sử trò chuyện trên màn hình máy tính, hít sâu một hơi, yên lặng đổi ghi chú của hắn thành “Thịnh Tây Hoài.”
Đang chuẩn bị đăng xuất, Hứa Nguyệt Thiểu đột nhiên nhớ ra cô còn thiếu một lời cảm ơn với Quý Dung Hoài.
Vì thế, cô tìm QQ của Quý Dung Hoài, gửi lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện và nickname của Quý Dung Hoài đều rất đơn giản, anh nhanh chóng đồng ý kết bạn.
Anh gửi tới một câu: [Có việc gì sao?]
Hứa Nguyệt Thiểu gõ bàn phím, [Đàn anh Quý, hai ngày trước ở lễ kỉ niệm trường anh có bị thương không? Tôi đã chuẩn bị một món quà, muốn cảm ơn lần trước anh đã cứu tôi.]
Quý Dung Hoài lập tức trả lời lại: [Tôi đang bận].
Hứa Nguyệt Thiểu nhớ ra hai ngày nữa có cuộc thi giữa các trường đại học trên cả nước, chắc là Quý Dung Hoài định tham gia.
Cô ngẫm nghĩ một chút, liền nói: [Vậy chờ anh rảnh sẽ tìm anh sau.]
Đối phương trả lời [Được.], sau đó đã đăng xuất.
Hứa Nguyệt Thiểu thầm nghĩ, Quý Dung Hoài quả nhiên là đoá hoa cao lãnh, nói chuyện phiếm với anh ta thôi mà cũng áp lực…
Đảo mắt đã tới ngày diễn ra vũ hội.
Hứa Nguyệt Thiểu mặc chiếc váy đuôi cá màu lam do Thịnh Tây Hoài chọn cho cô.
Cô nhìn bản thân tinh xảo trước gương, không khó nhận ra Thịnh Tây Hoài rất dụng tâm khi lựa chọn lễ phục.
Trái tim tĩnh mịch của cô lại nổi lên một chút gợn sớn…
Đại sảnh vũ hội rực rỡ đủ loại màu sắc của trang phục, tiếng âm nhạc quanh quẩn du dương.
Sinh viên mặc lễ phục các kiểu dáng, tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện.
“Hoa khôi giảng đường tới rồi!” Không biết là ai hô một câu như vậy, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía cửa.
Dưới ánh mắt của mọi người, Hứa Nguyệt Thiểu giẫm trên giày cao gót chậm rãi đi vào phòng khiêu vũ.
Làn váy đính đầy kim cương lấp lánh dưới ánh đèn dìu dịu, khiến mọi người không khỏi chấn động và ngưỡng mộ.
Thịnh Tây Hoài khoác áo măng tô dành đi tới trước mặt cô, trong mắt tràn đầy kinh diễm, “Nguyệt Thiểu, em mặc chiếc váy này còn đẹp hơn nhiều so với anh tưởng tượng.”
Hứa Nguyệt Thiểu mỉm cười, đang định trả lời, lại thấy Lâm Thanh Ấu mặc lễ phục kiểu dáng cặp đôi với Thịnh Tây Hoài đi về phía này.
Cô cảm thấy bản thân như bị người dìm xuống hồ nước lạnh ngắt, trái tim cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn Thịnh Tây Hoài không chớp mắt, “Lễ phục của Lâm Thanh Ấu cũng là anh chọn?”
Ánh mắt Thịnh Tây Hoài lảng tránh, “Điều kiện gia đình Thanh Ấu không tốt, anh chỉ là giúp đỡ bạn học một chút thôi. Một bộ lễ phục có tính là gì.”
Lòng Hứa Nguyệt Thiểu như một đống bông bị nước mưa thấm ướt, nặng trịch, u ám.
Thịnh Tây Hoài luôn có một vạn lí do để đối tốt với Lâm Thanh Ấu, mà vợ chưa cưới như cô, lại không thể nói không.
Đôi mắt Lâm Thanh Ấu phiếm lệ quang, điềm đạm đáng yêu nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, “Chị Nguyệt Thiểu, nếu chị bận lòng em sẽ lập tức rời đi, vũ hội long trọng như vậy, vốn dĩ em không có tư cách tham dự…”
Thịnh Tây Hoài vừa nhìn đã đau lòng, giọng nói bất giác cũng cất cao, “Thanh Ấu, có anh ở đây, ai dám đuổi em đi?”
Hứa Nguyệt Thiểu không nói tiếng nào, lặng lẽ buông tay, trái tim co rút đau đớn.
Hai người bọn họ ở cạnh nhau, cô đứng bên cạnh như một người thứ ba dư thừa.
Lúc này, tiếng nhạc du dương vang lên, vũ hội chính thức bắt đầu.
Mở màn, Thịnh Tây Hoài sẽ lựa chọn một người bạn nhảy để khiêu vũ.
Bạn học chung quanh đều thì thầm bàn tán, “Thịnh thiếu chắc chắn sẽ chọn hoa khôi giảng đường nhỉ, bọn họ đúng là hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.”
Tầm mắt Hứa Nguyệt Thiểu không tự chủ mà dừng trên người Thịnh Tây Hoài.
Kiếp trước, bất kể là vũ hội gì, Thịnh Tây Hoài nhất định sẽ mời Hứa Nguyệt Thiểu làm bạn nhảy. Nếu có người khác tới mời cô, hắn còn ghen tức giận dỗi…
Tuy rằng mới vừa rồi có chút không thoải mái, nhưng nếu Thịnh Tây Hoài mời cô, cô vẫn phải đồng ý. Dù sao vẫn cần để ý tới mặt mũi hai nhà…
Đang nghĩ ngợi, dưới ánh đèn, Thịnh Tây Hoài bước từng bước về phía cô.
Hứa Nguyệt Thiểu rộn ràng, nở một nụ cười vừa phải…
Nhưng giây tiếp theo, Thịnh Tây Hoài đi lướt qua cô, đến trước mặt Lâm Thanh Ấu, vươn tay ra, “Thanh Ấu, anh có thể mời em trở thành bạn nhảy mở màn của anh không?”