7
Nụ cười của Hứa Nguyệt Thiểu cứng đờ, trong nháy mắt, huyết sắc mất sạch.
Mà Lâm thanh Ấu, vẻ mặt vui mừng, e thẹn nắm tay Thịnh Tây Hoài, câu trả lời như đáp ứng lời cầu hôn: “Em đồng ý.”
Thịnh Tây Hoài tươi cười với cô ta, lúc này mới nhìn về phía Hứa Nguyệt Thiểu, “Nguyệt Thiểu, Thanh Ấu lần đầu tham gia vũ hội, anh phải chiếu cố cô ấy nhiều hơn.”
Nói xong, hắn không hề để ý tới cô, trực tiếp nắm tay Lâm Thanh Ấu đi ra giữa sàn nhảy.
Hai người mặc lễ phục cùng màu, thoạt nhìn cực kì xứng đôi.
Lời nghị luận của các bạn học như vô số cây kim đ.â.m vào lỗ tai Hứa Nguyệt Thiểu.
“Không nghĩ tới hoa khôi giảng đường lại thua dưới tay “Tiểu Nguyệt Thiểu”, xem ra Thịnh thiếu đúng là đã thay lòng.”
“Nói không chừng chúng ta sắp phải gọi Hứa Nguyệt Thiểu là “Tiểu Thanh Ấu” đâu! Khó mà nói ai là thế thân cho ai…”
Hứa Nguyệt Thiểu kinh ngạc nhìn, tầm mắt dần mơ hồ.
Cô cũng không khỏi hoài nghi, có lẽ hiện tại cô mới là thế thân của Lâm Thanh Ấu…
Màn khiêu vũ mở đầu nhanh chóng kết thúc, tất cả mọi người đều tản ra mời người trong lòng làm bạn nhảy, tiến ra trung tâm sân khấu, nhiệt tình khiêu vũ.
Chỉ có Hứa Thanh Nguyệt xấu hổ đứng một bên.
Tuy rằng Thịnh Tây Hoài chọn Lâm Thanh Ấu làm bạn nhảy, nhưng mọi người đều biết cô là vợ chưa cưới của Thịnh Tây Hoài, cho nên ngay cả người đến gần còn chẳng có nữa là người dám tới mời cô khiêu vũ.
Cảm giác nhục nhã mãnh liệt xâm chiếm Hứa Nguyệt Thiểu…
Ngay lúc Hứa Nguyệt Thiểu rốt cuộc không nhịn được, muốn trực tiếp rời đi, bỗng nhiên có bạn học kêu lên: “Mau nhìn kìa, đó không phải là Quý Dung Hoài sao?”
Tiếp theo, một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện trước mặt Hứa Nguyệt Thiểu. Cô kinh ngạc ngước mắt, đột nhiên đụng phải một đôi mắt thâm thuý, trầm tĩnh như nước.
Quý Dung Hoài một thân tây trang giày da đứng trước mặt cô, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tinh xảo, vừa lạnh lùng cao quý mà vẫn tao nhã vô cùng.
Đôi môi anh khẽ mở, dùng tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, chậm rãi nói: “Bạn học Hứa Nguyệt Thiểu, tôi có thể mời em nhảy cùng tôi được không?”
Bạn học xung quanh nghe thấy vậy, lập tức xôn xao.
Mà Hứa Nguyệt Thiểu, trừ bỏ tiếng tim đánh trống thình thịch của bản thân, dường như không nghe lọt bất cứ âm thanh gì khác.
Hốc mắt cô nóng lên, mỉm cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, “Tôi đồng ý…”
Hai bàn tay nắm chặt, cơ thể gần sát, chậm rãi khiêu vũ.
Hứa Nguyệt Thiểu không ngờ Quý Dung Hoài khiêu vũ lại lưu loát tới vậy. Mà cô, ngược lại từ nhỏ học mua lại khẩn trương tới mức tay đổ đầy mồ hôi.
Hứa Nguyệt Thiểu vừa khiêu vũ vừathấp giọng nói: “Cảm ơn anh… Lại giúp tôi thêm một lần nữa.”
Ánh mắt Quý Dung Hoài trầm thêm vài phần: “... Em không cần phải cảm ơn tôi.”
Trái tim Hứa Nguyệt Thiểu như bị cọng lông vũ nhẹ phất qua. Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận những lời này, Thịnh Tây Hoài đã bước tới, một tay kéo cô ra khỏi Quý Dung Hoài.
Sắc mặt Thịnh Tây Hoài âm trầm cực điểm, “Hứa Nguyệt Thiểu, em là vợ chưa cưới của anh! Em đang làm trò gì vậy?!”
Hứa Nguyệt Thiểu bị lôi ra lảo đảo còn chưa đứng vững, nghe lời hắn chất vấn, một cỗ lửa giận đột ngột bùng lên, đang định mở miệng lại nghe hắn hừ lạnh một tiếng, “Khó trách lần trước em còn nói cái gì mà một lòng yêu hai người, quả nhiên êm đã thích Quý Dung Hoài từ sớm!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lại, trong nháy mắt, trên sàn nhảy chỉ còn tiếng nhạc vang lên.
“Mau buông ra!” Hứa Nguyệt Thiểu bị đau, dùng sức giằng ra, đỏ mắt lườm hắn, “Là anh mời người khác trước, dựa vào đâu chỉ trích tôi?”
Sắc mặt Thịnh Tây Hoài khẽ biến, nghiêm mặt nói, “Anh là lo lắng Thanh Ấu lần đầu tham gia không quen, chỉ là khiêu vũ cùng bạn học mà thôi.”
Hứa Nguyệt Thiểu cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc.
Cô gật đầu. “Đúng vậy, tôi cũng chỉ là khiêu vũ cùng một người bạn học mà thôi.”
Thịnh Tây Hoài biến sắc, không nói thêm gì nữa, trong mắt chỉ còn sót lại cơn giận chưa tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Thanh Ấu bị hắn bỏ lại một bên lúc này chầm chậm bước tới, đôi mắt ầng ậng nước, nói: “Xin lỗi, là em không nên xuất hiện ở đây, hai người đừng vì em mà cãi nhau.”
Bỏ lại câu này, Lâm Thanh Ấu che mặt chạy ra ngoài.
Thịnh Tây Hoài hoảng hốt, nhìn Hứa Nguyệt Thiểu đầy thất vọng: “Bây giờ em vừa lòng chưa?!”
Ném lại câu này, hắn trực tiếp đuổi theo Lâm Thanh Ấu.
Hứa Nguyệt Thiểu đứng ở giữa sàn nhảy, trong n.g.ự.c toàn là lửa giận, nhưng cũng không áp chế được cảm giác đau đớn.
Mấy tiếng “bị bỏ rơi”, “thế thân” liên tiếp đ.â.m vào tai cô.
Cô cuối cùng không chịu nổi nữa, thấp giọng nói “Thật xin lỗi” với Quý Dung Hoài rồi vội vàng rời đi.
Quý Dung Hoài nhìn bóng dáng cô rời đi, ánh mắt thâm trầm.
Đêm khuya, Tống Tuyết Dao tức giận gọi điện thoại tới.
“Tớ vừa mới biết chuyện ở vũ hội! Đúng là tức c.h.ế.t mà! Cũng may là cuộc thi piano sắp tới rồi, nghe nói Lâm Thanh Ấu cũng sẽ tham gia, đến lúc đó cậu nhất định phải cho cô ta biết tay!”
Hứa Nguyệt Thiểu nghe vậy, chợt phục hồi tinh thần.
Đời trước, cô ở cuộc thi được Hiệp hội Piano quốc tế lựa chọn, có cơ hội đến Vienna biểu diễn. Đáng tiếc còn chưa kịp đi, lại xảy ra tai nạn xe cộ.
Điều này vẫn luôn là tiếc nuối của cô.
Nhàn cư vi bất thiện
Hứa Nguyệt Thiểu kiên định: “Tớ nhất định dốc toàn lực thi đấu!”
Lúc này đây, cô nhất định phải sửa lại vận mệnh, bù đắp lại tiếc nuối lúc trước.
Một thời gian sau đó, Hứa Nguyệt Thiểu vẫn luôn giam mình ở phòng đàn. Cô không liên hệ với Thịnh Tây Hoài, nhưng trong vòng bạn bè của mình vẫn luôn nhìn thấy động thái của hắn và Lâm Thanh Ấu.
Hứa Nguyệt Thiểu chỉ cười trừ.
Ngày diễn ra trận đấu, Hứa Nguyệt Thiểu đã thay trang phục biểu diễn xong lại không thấy nhạc phổ đâu, vì vậy cô đành trở về phòng lấy.
Khi lên tầng, một thân ảnh quen thuộc xông tới cản cô lại.
“Thịnh Tây Hoài?” Hứa Nguyệt Thiểu có chút kinh ngạc, tự giễu nói: “Anh không đi xem Lâm Thanh Ấu biểu diễn sao?”
Vẻ mặt Thịnh Tây Hoài phức tạp nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia áy náy, “Gia đình Thanh Ấu không có điều kiện như em, có thua cuộc thi này cũng không sao. Đối với em ấy mà nói, cơ hội lần này rất quan trọng. Cho nên, xin lỗi…”
Hứa Nguyệt Thiểu rùng mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Thịnh Tây Hoài đẩy ngã.
8
“Á…” Hứa Nguyệt Thiểu sợ hãi kêu lên, lăn từ trên cầu thang xuống dưới, đụng mạnh vào tường.
Trước mắt cô như biến thành màu đen, toàn thân đau đớn, nhất là mắt cá chân phải, đau như d.a.o cứa.
Hứa Nguyệt Thiểu nhất thời không suy nghĩ được gì, còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy Thịnh Tây Hoài từng bước đi tới trước mặt mình.
Cô hoảng sợ, như nhìn thấy kẻ đi//ên.
Cô cố gắng ổn định giọng nói run rẩy, cơ thể co rúm lại, “Thịnh Tây Hoài, anh muốn làm gì?”
Thịnh Tây Hoài ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh biết, em chắc chắn không bao giờ nhường cơ hội này cho Thanh Ấu, cho nên, chỉ có thể làm thế này…”
Hắn nói xong, đặt tay vào mắt cá chân bị thương của Hứa Nguyệt Thiểu.
Chút huyết sắc trên mặt Hứa Nguyệt Thiểu mất sạch, “Tránh ra, anh đừng chạm vào tôi… A!!!”
“Nguyệt Thiểu, xin lỗi, anh sẽ bồi thường em sau.” Trong mắt Thịnh Tây Hoài nhảy lên một tia điên cuồng, dưới ánh mắt hoảng sợ và tuyệt vọng cùng cực của cô, hung hăng vặn.
Mắt cá chân vốn bị trật, nháy mắt truyền đến cơn đau đớn tận cùng.
Hứa Nguyệt Thiểu mê muội, mồ hôi lạnh tuôn khắp người. Đôi mắt cô đỏ bừng nhìn chằm chặm Thịnh Tây Hoài, hận ý mãnh liệt khiến cô dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, “Thịnh Tây Hoài, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”