Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 6



Tiếng thét tê tâm liệt phế này khiến Thịnh Tây Hoài ngẩn ra. 

 

Hắn như bừng tỉnh từ trong mộng, nhìn thấy Hứa Nguyệt Thiểu trước mặt, rốt cục phản ứng lại bản thân đã làm gì. 

 

Thịnh Tây Hoài vội vàng đứng dậy, không tin được nhìn hai tay mình. Khi nhìn lại Hứa Nguyệt Thiểu, trong mắt hắn tràn đầy bối rối và áy náy, “Xin lỗi, Nguyệt Thiểu… Thật xin lỗi, tất cả lỗi đều là của anh, em muốn hận thì cứ hận anh đi!” 

 

Hắn nhìn cô thật sâu, sau đó xoay người rời đi nhanh như chạy trốn. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu cắn răng, muốn đứng dậy, nhưng đau đớn kịch liệt khiến cô nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh. 

 

“Đinh đang…” 

 

Điện thoại bị rơi ở một bên đột nhiên kêu lên, Hứa Nguyệt Khiếu vội vàng cầm lấy, ấn nút nghe. 

 

Tống Tuyết Dao ở đầu kia điện thoại gấp gáp hỏi: “Nguyệt Thiểu, sắp đến phần biểu diễn của cậu, cậu đang ở đâu thế?” 

 

“Tớ…” Hứa Nguyệt Thiểu vừa cất tiếng, điện thoại lại sập nguồn do hết pin. 

 

Trái tim Hứa Nguyệt Thiểu nháy mắt rơi xuống vực sâu. 

 

Hiện tại gần như tất cả mọi người đều tập trung ở hiện trường cuộc thi, căn bản sẽ không có người tới đây cứu cô. 

 

Cô ném điện thoại, nỗi oán hận trước nay chưa từng có và tuyệt vọng đan xen nhau khiến cô hít thở không thông. 

 

Thịnh Tây Hoài, người từng luyến tiếc không để cô chịu chút ấm ức nào, hiện giờ vì Lâm Thanh Ấu lại nhẫn tâm đẩy cô vào chỗ ch//ết. 

 

Cô ấn ấn mắt cá chân sưng vù, giọng nói nghẹn ngào mang theo sự không cam lòng, “Mình nhất định phải tham dự cuộc thi…” 

 

Đây là tiếc nuối lớn nhất của cô ở kiếp trước, đã vì cuộc thi này mà cố gắng lâu như vậy, cứ như vậy buông tha sao, không thể nào! 

 

Hứa Nguyệt Thiểu mạnh mẽ lau nước mắt, cố nén cơn đau đang lan khắp cơ thế, muốn dồn sức đứng lên. 

 

Ngày hôm nay, cho dù phải bò lết, cô cũng muốn tới cuộc thi. Cô tuyệt đối không thể chắp tay dâng cơ hội này cho người khác! 

 

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, “Hứa Nguyệt Thiểu?” 

 

Động tác của Hứa Nguyệt Thiểu khựng lại, giương mắt nhìn qua. 

 

Quý Dung Hoài đang đứng trên bậc thang nhìn thấy cô, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. 

 

Anh vôi vàng chạy tới đỡ lấy Hứa Nguyệt Thiểu lung lay sắp ngã, đôi mày kiếm nhíu chặt, “Ai làm?” 

 

Không đợi cô đáp lại, anh trực tiếp ôm cô lên: “Tôi đưa em đi bệnh viện.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu vội vàng giữ chặt anh: “Không, đưa tôi đến nơi thi đấu.” 

 

Quý Dung Hoài nhíu mày nhìn cô gái trong n.g.ự.c sắc mặt tái nhợt suy yếu nhưng trong mắt lại mang theo kiên định quyết tuyệt. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nói từng chữ: “Cuộc thi này rất quan trọng với tôi, nhất định tôi phải tham dự.” 

 

Quý Dung Hoài thấy Hứa Nguyệt Thiểu kiên trì như vậy, cuối cùng không nói thêm gì, ôm cô chạy tới hiện trường cuộc thi. 

 

Tại hội trường, Lâm Thanh Ấu biểu diễn xong, đứng lên, nghe tiếng vỗ tay như sấm dậy bên dưới, trong mắt cô ta thoáng qua một vẻ tình thế bắt buộc. 

 

Lâm Thanh Ấu xuống dưới ghế khán giả, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Tây Hoài. 

 

MC lên sân khấu, giới thiệu màn trình diễn kế tiếp, “Tiếp theo đây, xin mời số báo danh 10, Hứa Nguyệt Thiểu diễn tấu khúc [Croatian Rhapsody]”.

 

Nghe thế, đuôi mắt Thịnh Tây Hoài dần trở nên sâu hơn, nhìn Lâm Thanh Ấu đầy thâm tình: “Thanh Ấu, những gì em muốn, anh nhất định sẽ đáp ứng. Giải Nhất của cuộc thi này sẽ thuộc về em.” 

 

Lâm Thanh Ấu đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào. “Cảm ơn anh Tây Hoài, anh thật tốt.” 

 

Trên sân khấu, vẫn không ai xuất hiện. 

 

Một lát sau, MC lại nhắc lại vào lần, nhưng không có ai đáp lại. 

 

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán, không biết là có chuyện gì xảy ra. 

 

Lâm Thanh Ấu và Thịnh Tây Hoài lộ ra nụ cười hàm ý khác lạ. 

 

MC lúc này đến bàn Ban giám khảo xin ý kiến, sau đó nói: “Bạn học Hứa Nguyệt Thiểu không xuất hiện, tương đương với từ bỏ quyền tham…” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lời còn chưa dứt, giọng nói phẫn nộ của Hứa Nguyệt Thiểu bỗng vang lên: “Tôi không từ bỏ!” 

 



 

Một khắc Hứa Nguyệt Thiểu xuất hiện trước mặt mọi người, toàn hiện trường ồ lên kinh ngạc. 

 

Trang phục biểu diễn của cô nhăn nhúm, bộ váy màu vàng dính bụi bặm và m.á.u loang lổ, thoạt nhìn vừa nhếch nhác vừa chật vật. 

 

Thịnh Tây Hoài kích động, “Nguyệt Thiểu…” 

 

Hắn khó tin nhìn Hứa Nguyệt Thiểu trên sân khấu, không nghĩ tới cô bị thương thành như vậy còn có thể tới tham dự cuộc thi đúng lúc… 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn về phía hắn. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô, giờ phút này nhìn về Thịnh Tây Hoài chỉ có phẫn nộ cùng oán hận, “Anh vừa rồi đã ra tay sai chỗ rồi. Hẳn là anh nên bẻ g/ãy tay của tôi mới đúng.” 

 

Những lời này vừa thốt ra, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về Thịnh Tây Hoài sắc mặt cứng ngắc, còn có Lâm Thanh Ấu tái nhợt bên cạnh. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu thu hồi tầm mắt, cố nén đau đớn, khập khiễng tiến lên sân khấu, nhìn về phía MC: “Tôi không từ bỏ quyền thi đâu, tôi sẽ hoàn thành phần biểu diễn của mình.” 

 

MC lui ra, nhường lại sân khấu cho Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu ngồi trước đàn piano, ngay từ những nốt đầu tiên, một khúc [Croatian Rhapsody] mang theo phẫn nộ trào dâng quanh quẩn khắp khán phòng. 

 

Cứ như cô dựa vào tiếng đàn kể ra những bất công mình gặp phải, phát tiết hết những phẫn uất trong lòng. Giờ phút này, tuy rằng diện mạo chật vật, nhưng lại giống một bông hoa bất khuất kiên trung vẫn rực rỡ trên đá sỏi khô cằn. 

 

Dưới sân khấu lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn cô không thể rời mắt. 

 

Vị giám khảo người quốc tế chậm rãi lắc đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi, than: “Thật không thể tin nổi!” 

 

Trong mắt Lâm Thanh Áu là ghen tị và lo sợ không yên, mặt cô ta cắt không còn giọt m.á.u hai tay gắt gao nắm chặt, miễn cưỡng nói: “Chị Nguyệt Thiểu… thật lợi hại. Có chị ấy, em khẳng định không thể thắng.” 

 

Ánh mắt Thịnh Tây Hoài một mực dừng trên người Hứa Nguyệt Thiểu, nghe thấy vậy, kinh diễm và kinh ngạc trong mắt hắn dần biến mất, sắc mặt cũng trở nên thâm trầm. 

 

Hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Thanh Ấu, anh chắc chắn sẽ giúp em thắng cuộc thi này.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu biểu diễn xong, nhưng khán giả vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Thẳng cho đến khi cô đến giữa sân khấu, cúi đầu cảm ơn, toàn bộ khán giả lúc này mới kích động đứng lên, ra sức vỗ tay, thật lâu không dứt. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu khập khiễng đi xuống, dưới sự hỗ trợ của Quý Dung Hoài, trở về chỗ ngồi. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Chỗ ngồi của cô vừa khéo ở bên cạnh Thịnh Tây Hoài.

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn thẳng, bình tĩnh nói: “Thịnh Tây Hoài, cuộc thi này cũng rất quan trọng đối với tôi, tôi nhất định phải chiến thắng.” 

 

Thịnh Tây Hoài nhìn cô phức tạp, thở dài: “Đúng là không có biện pháp nào mà.” 

 

Khi nói những lời này, MC đã cầm kết quả bình chọn, “Sau đây, tôi xin công bố người chiến thắng trong cuộc thi lần này…” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu ngoài mặt bình tĩnh, nhưng hai tay đã siết chặt lại, lòng bàn tay đều là mồ hôi. 

 

Tuy rằng đời trước cô đã biết rõ kết quả cuộc thi này, vẫn không khống chế được bản thân khẩn trương đến mức hơi thở dồn dập. 

 

MC nhìn kết quả trong tay, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại dáng vẻ chuyên nghiệp, “Chiến thắng thuộc về… Lâm Thanh Ấu!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu đang chuẩn bị đứng dậy, cả người khựng lại như bị sét đánh. 

 

Cô ngẩng phắt đầu, nhìn Thịnh Tây Hoài, không thể tin nổi: “Là anh làm sao?” 

 

Lâm Thanh Ấu đã mang vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên, khoé mắt ướt nước lên sân khấu lĩnh giải. 

 

Thịnh Tây Hoài thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hứa Nguyệt Thiểu, áy náy: “Xin lỗi, Nguyệt Thiểu. Anh biết em cố gắng rất nhiều, nhưng những gì em có đã quá nhiều rồi. Không thắng cuộc thi này cũng không sao, nếu em muốn đến trình diễn ở sân khấu Hoàng gia Ý, dùng mối quan hệ cũng lo được…” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu trắng bệch, chỉ cảm thấy nực cười, “Thiên phú và sự nỗ lực của tôi không phải chỉ một câu điều kiện gia đình tốt là có thể xoá sạch! Cô ta thì sao? Anh đau lòng cô ta, có thể lấy tiền đưa, dựa vào đâu muốn tôi rộng lượng, muốn tôi nhường cô ta thứ vốn thuộc về tôi?” 

 

Sắc mặt Thịnh Tây Hoài khẽ biến, ánh mắt dừng lại trên mắt cá chân sưng vù của cô. Hắn đau lòng định tới đỡ cô: “Nguyệt Thiểu, em đừng cử động, anh đưa em đến bệnh viện…” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu hất tay hắn: “Đừng có động vào tôi!” 

 

Cô đau khổ nhắm mắt, khi mở ra chỉ còn sự quyết tuyệt: “Thịnh Tây Hoài, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc, hôn ước giải trừ, anh được tự do rồi đấy.” 

 

Dứt lời, Hứa Nguyệt Thiểu tháo nhẫn đính hôn xuống, ném thẳng xuống đất trước mặt Thịnh Tây Hoài.