Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 7



Sau đó, cô đưa mắt nhìn Quý Dung Hoài vẫn lẳng lặng chờ một bên. 

 

Chỉ một ánh mắt đó, anh bước tới, lạnh lùng lườm Thịnh Tây Hoài, sau đó vươn tay trước mặt Hứa Nguyệt Thiểu: “Tôi đưa em đến bệnh viện.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu gật đầu, dựa vào cánh tay anh khập khiễng rời đi. 

 

Nhìn thấy bóng dáng hai người họ rời đi, Thịnh Tây Hoài hoảng hốt, theo bản năng muốn đuổi theo, “Nguyệt Thiểu, anh…” 

 

Lâm Thanh Ấu cầm cúp đi xuống, trong giọng nói lẫn theo tia tủi thân, “Anh Tây Hoài, nếu anh muốn đuổi theo chị Nguyệt Thiểu thì cứ đi đi, chuyện chúc mừng em như lời anh hứa để sau cũng được…” 

 

Thịnh Tây Hoài quay lại nhìn Lâm Thanh Ấu, sau một lúc lâu do dự cũng không đuổi theo nữa, “Không có việc gì, chúng ta ăn mừng trước, chờ cô ấy hết giận anh đến sau.” 

 

Hắn tin hôn ước không thể giải trừ, dù sao cũng là liên hôn thương mại, huống chi Hứa Nguyệt Thiểu yêu hắn như vậy, cho dù lần này đúng là hắn có hơi quá phận, cùng lắm thì dỗ dành nhiều thêm một chút là được. 

 

.

 

Hứa Nguyệt Thiểu nằm trên giường bệnh, trên chân băng bó một lớp gạc dày. 

 

Cũng may ngoại trừ mắt cá chân, phần lớn vết thương đều chỉ ở ngoài da, nhưng cô bị chấn động não nhẹ, cần quan sát một đêm mới có thể xuất viện. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu cầm điện thoại gọi cho cha Hứa. 

 

“Con gái ngoan, có việc gì thế?” 

 

Nghe được giọng nói thân thiết của cha, nỗi ấm ức không kìm chế được mà cuồn cuộn như thuỷ triều. Cô khóc: “Cha, con muốn giải trừ hôn ước với Thịnh Tây Hoài…” 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Gần một tiếng trôi qua, Hứa Nguyệt Thiểu kết thúc cuộc điện thoại. 

 

Quý Dung Hoài vẫn đứng ở cửa lúc này mới tiến tới, ngồi xuống bên giường bệnh cô, “Thế nào?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu đỏ mắt gật đầu, giọng nói khàn khàn. “Đã xong, về sau tôi và Thịnh Tây Hoài không còn quan hệ gì nữa.” 

 

Ngoài cửa sổ, ráng chiều nhuộm hồng trời đất, khiến cho khuôn mặt Quý Dung Hoài phá lệ dịu dàng. 

 

Anh nghe vậy thì nhíu mày, cặp lông mi dài che giấu suy nghĩ trong đáy mắt. 

 

“Ở chỗ tôi có cơ hội đi Áo tu nghiệp.” Anh dừng lại một chút, bình tĩnh nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, “Em có muốn… đi cùng tôi không?” 

 

10 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn anh, trái tim không khống chế được mà loạn nhịp. 

 

Cô hỏi: “Vì sao lại là tôi?” 

 

Gió nhẹ nhàng lướt qua, lay động mái tóc ngắn của thanh niên trước mặt.

 

Quý Dung Hoài bình tĩnh đáp lại: “Bởi vì tôi thích em.” 

 

Ngữ khí của anh bình tĩnh như đang miêu tả thời tiết hôm nay thế nào, nhưng tình cảm trong mắt lại không giấu được, trào dâng. 

 

Nhất thời, Hứa Nguyệt Thiểu quên cả hô hấp, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 

 

Cô theo bản năng nắm chặt góc chăn: “Tôi…” 

 

Quý Dung Hoài nhìn ra sự do dự của cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, chậm rãi nói: “Em không cần trả lời ngay, cứ từ từ suy nghĩ.” 

 

Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới, là của Thịnh Tây Hoài. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu trong lòng loạn như ma, không cẩn thận ấn nút nghe, không ngờ lại nghe được giọng Lâm Thanh Ấu, “Anh Tây Hoài, cảm ơn anh đã tổ chức tiệc mừng cho em, nhưng mà, phía chị Nguyệt Thiểu… không sao chứ?” 

 

Thịnh Tây Hoài trầm mặc một lát, sau đỏ mở miệng an ủi, “Liên quan gì chứ? Nguyệt Thiểu yêu anh như vậy, chỉ cần dỗ một chút là được.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nghe vậy, siết chặt bàn tay cầm điện thoại, hô hấp cũng nặng nề thêm mấy phần. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoá ra trong mắt Thịnh Tây Hoài, bởi vì cô yêu hắn cho nên hắn mặc sức hết lần này đến lần khác chà đạp cô. 

 

Tình yêu của cô, đối với hắn chỉ như trò cười. 

 

Lâm Thanh Ấu nhẹ giọng, ngữ khí mập mờ: “Anh Tây Hoài… Anh có thể cũng dỗ dành em như vậy được không?” 

 

Đầu bên kia điện thoại không trả lời, nhưng Hứa Nguyệt Thiểu nghe thấy rõ ràng hô hấp của Thịnh Tây Hoài như ngừng lại.

 

Rất nhanh, âm thanh triền miên của hai người họ truyền tới. 

 

Lâm Thanh Ấu giống như thị uy, còn khẽ ngân nga ái muội. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu cả người cứng ngắc, điện thoại cũng theo đó rơi xuống. Cô nhìn Quý Dung Hoài, sắc mặt tái nhợt nhưng kiên quyết, “Được, tôi đồng ý xuất ngoại cùng anh.” 

 

Dứt lời, Hứa Nguyệt Thiểu trực tiếp cúp máy, chặn tất cả phương thức liên lạc của Thịnh Tây Hoài. 

 

Vienna, thủ đô của Áo, là thủ đô âm nhạc của thế giới, trái tim âm nhạc cổ điển Châu Âu, cơ hội này vô cùng hiếm có. 

 

Trải qua một đời, Hứa Nguyệt Thiểu đã nhìn thấu nhiều điều, cũng đã thông suốt. 

 

Bây giờ, cô chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình, trở thành một nghệ sĩ piano hàng đầu thế giới. 

 

Phía bên kia, trong phòng bao của KTV. 

 

Thịnh Tây Hoài đang hôn môi Lâm Thanh Ấu, đột nhiên sửng sốt. Nét động tình trong mắt hắn còn chưa tan, lại thêm vài phần nghi hoặc, “Hình như anh nghe thấy tiếng của Nguyệt Thiểu?” 

 

Lâm Thanh Ấu chột dạ, vội vàng nói: “Không có mà, anh Tây Hoài, chắc anh nghe nhầm rồi.” 

 

Nghi ngờ trong mắt Thịnh Tây Hoài chưa tiêu, hốc mắt Lâm Thanh Ấu lại đỏ lên, hít hít mũi: “Anh Tây Hoài, anh không phải cũng giống những người khác, coi em là “Tiểu Nguyệt Thiểu”?” 

 

Thịnh Tây Hoài nhớ tới kiếp trước bản thân hành hạ chà đạp thương tổn Lâm Thanh Ấu, đau lòng và áy náy cùng lúc xuất hiện. Hắn vội vàng nói: “Em là chính em, anh chưa từng coi em trở thành người khác.” 

 

Lâm Thanh Ấu mím môi mỉm cười, trên mặt vương nét ngượng ngùng, “Anh Tây Hoài, chưa từng có ai đối xử với em tốt như vậy cả, nếu anh là bạn trai em thì tốt quá.” 

 

Thịnh Tây Hoài khẽ vuốt má cô ta, ánh mắt sâu thẳm: “Thanh Ấu ngoan, anh sẽ luôn tốt với em, nhưng anh không thể giải trừ hôn ước với Nguyệt Thiểu.” 

 

Lời nói của hắn vẫn dịu dàng mang theo chút cưng chiều, nhưng không hề do dự. 

 

Dù sao cái ch/ết của Hứa Nguyệt Thiểu ở kiếp trước luôn là nỗi đau đớn trong lòng hắn, hắn sẽ không buông tay. 

 

Nét tươi cười trên mặt Lâm Thanh Ấu nháy mắt cứng ngắc. 

 

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Thịnh Tây Hoài vang lên. 

 

Hắn vừa ấn nút nghe, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói phẫn nộ của mẹ Thịnh: “Con đã làm gì với Nguyệt Thiểu? Vì sao nhà họ Hứa kiên quyết giải trừ hôn ước với nhà họ Thịnh?” 

 

Đầu óc Thịnh Tây Hoài trống rỗng, hắn lập tức nói: “Con với Nguyệt Thiểu chỉ có chút hiểu lầm, nhưng mà…” 

 

Mẹ Thịnh hận rèn sắt không thành thép ngắt lời: “Lúc trước chính con nói nếu không phải Nguyệt Thiểu thì không cưới, bây giờ con lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì rồi? Con xem thế nào đi, một cô gái tốt như vậy, đừng chờ mất đi rồi mới hối hận.” 

 

Thịnh Tây Hoài lúc này mới như bừng tỉnh, giật mình nhớ tới hình như hắn đã từng yêu Hứa Nguyệt Thiểu nhiều đến thế nào. Trong mắt hắn, trong lòng hắn, chỉ có cô. 

 

Sắc mặt hắn trắng bệch, lảo đảo đứng lên, “Bây giờ con sẽ đi tìm cô ấy…” 

 

Thịnh Tây Hoài nói xong liền cúp máy, đang chuẩn bị gọi cho Hứa Nguyệt Thiểu thì lại thấy trong lịch sử cuộc gọi, vừa rồi chính “hắn” đã gọi cho Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Nháy mắt, sắc mặt Thịnh Tây Hoài thay đổi, nghiêm nghị nhìn Lâm Thanh Ấu: “Em lấy điện thoại của anh gọi cho Nguyệt Thiểu?” 

 

Lâm Thanh Ấu lần đầu tiên bị Thinhj Tây Hoài nhìn bằng ánh mắt như vậy, run rẩy: “Em không… Có lẽ… có lẽ không cẩn thận ấn nhầm…” 

 

Thịnh Tây Hoài nhìn cô ta chằm chằm nhưng không nói gì, vừa ra khỏi phòng bao vừa vội vàng gọi cho Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Nhưng mặc kệ hắn gọi bao nhiêu cuộc, đều bị thông báo không thể thực hiện cuộc gọi.