Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 8



Lúc này, hắn mới nhận ra bản thân đã bị chặn. 

 

Bối rối trong lòng Thịnh Tây Hoài đột ngột bành trướng, vội vàng lái xe đến nhà Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Hắn đứng bên người cổng sắt bấm chuông hồi lâu, người bên trong lại nhất quyết không để ý tới hắn, không hề đáp lại. 

 

Thịnh Tây Hoài lo lắng, đứng bên ngoài cất giọng nói lớn, “Hứa Nguyệt Thiểu, em đi ra đi, anh biết sai rồi, là anh có lỗi với em. Anh không hề muốn giải trừ hôn ước với em. Em mau ra đây, chúng ta từ từ nói chuyện…” 

 

Mãi cho đến khi hắn gọi đến khàn giọng, bên trong vẫn không chút động tĩnh. 

 

Thịnh Tây Hoài lại càng bất an, hắn kiên trì ở bên ngoài đợi suốt một đêm. 

 

Nhưng tới tận sáng hôm sau, hắn cũng không đợi được Hứa Nguyệt Thiểu xuất hiện. 

 

Cô giống như đã biến mất, dù cách nào cũng không tìm thấy. 

 

Thịnh Tây Hoài trong lúc nôn nóng bất an, chợt nhớ tới mái đầu sặc sỡ lúc nào cũng đi bên cạnh cô. 

 

Tống Tuyết Dao. 

 

Thịnh Tây Hoài ôm hi vọng, gọi điện cho Tống Tuyết Dao. 

 

Ai ngờ đầu kia vừa nhấc máy đã mắng hắn xối xả, “Kẻ tệ bạc sẽ phải nuốt một ngàn cây kim! Cút đi!” 

 

Tống Tuyết Dao nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. 

 

Thịnh Tây Hoài còn chưa kịp nói chữ nào đã bị chặn. 

 

Sắc mặt hắn âm trầm, kích động trong lòng rốt cuộc không kìm chế nổi. 

 

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất tới trường, muốn đến lớp Hứa Nguyệt Thiểu để tìm. 

 

Nhưng mà, khi hắn vừa đến trường, chợt nghe một bạn học kích động hô to: “Cậu biết gì chưa? Hoa khôi giảng đường Hứa Nguyệt Thiểu nghỉ học, cùng nam thần trường học Quý Dung Hoài đi du học rồi!” 

 

11 

 

Thịnh Tây Hoài chấn động, xông lên túm lấy cánh tay người vừa nói: “Cô vừa nói cái gì?” 

 

Nữ sinh đó bị dọa sợ, nếu là ngày thường nhìn thấy “nam thần trường học” hẳn đã kích động không thôi, nhưng bây giờ, người trước mắt tóc tai hỗn loạn, hai mắt thâm quầng, nhìn như ác quỷ muốn đòi nợ.

 

“Bạn… bạn học này, bạn cần giúp gì sao?” 

 

Lực tay Thịnh Tây Hoài càng tăng thêm, gần như nghiến răng nhả từng chữ: “Tôi hỏi cô vừa nói Hứa Nguyệt Thiểu đi với ai, đi đâu?” 

 

Nữ sinh nuốt nước miếng, lặp lại một lần, “Hứa Nguyệt Thiểu và Quý Dung Hoài đi du học cùng nhau…” 

 

Thịnh Tây Hoài buông tay, thần sắc hoảng hốt, vẻ mặt kinh ngạc không thôi. 

 

Nữ sinh vội vàng kéo bạn mình chạy mất. 

 

Thịnh Tây Hoài cầm điện thoại gọi cho Hứa Nguyệt Thiểu, vẫn như cũ, chỉ có tiếng tổng đài máy móc vang lên, “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” 

 

Thịnh Tây Hoài hoảng loạn, hắn nhất định phải biết Hứa Nguyệt Thiểu đang ở đâu.

 

Hắn bắt đầu điên cuồng chạy, gió phất qua mặt hắn, vạt áo của hắn bị gió cuộn lên, trong mắt hắn như có hai ngọn lửa bùng cháy bằng tất cả năng lượng của hắn.

 

Hôm nay Tống Tuyết Dao mặc áo phông hồng nhạt và chân váy ngắn, mái tóc sặc sỡ của cô nàng cũng được cuộn lên, trong miệng còn đang nhóp nhép nhai kẹo cao su, nhìn như đang đợi người. 

 

Giây tiếp theo, cổ tay mảnh khảnh của cô bị người ta túm lấy, cô đau đớn nhíu mày, lập tức nổi giận, không cần biết là ai, vung tay tát. 

 

“Chát…” 

 

Tống Tuyết Dao nhìn lại, sau khi nhìn thấy người tới là ai, nở một nụ cười vừa lòng hả dạ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trên khuôn mặt Thịnh Tây Hoài nháy mắt hiện lên dấu tay đỏ au. 

 

Sắc mặt hắn cực kì khó coi, vẫn nắm chặt cổ tay Tống Tuyết Dao, lạnh lùng: “Nguyệt Thiểu đang ở đâu?” 

 

Tống Tuyết Dao không cố gắng rút tay mình ra, nhấc chân hung hăng dẫm thật mạnh vào chân Thịnh Tây Hoài. 

 

Thịnh Tây Hoài đau đến mức phải buông tay, sắc mặt càng đen thui. 

 

Tống Tuyết Dao khoanh tay, lạnh lùng phun ra một câu: “Gặp được cậu tôi mới biết trên đời này chẳng có cái gì gọi là tình yêu đích thực cả! Tra nam không xứng nói chuyện với chị đây!” 

 

Thịnh Tây Hoài hít sâu một hơi, nắm tay siết chặt, lúc này mới nhịn bản tính thiếu gia kiêu ngạo xuống, “Tôi hỏi cô lần nữa, Nguyệt Thiểu ở đâu?” 

 

Đôi mắt phủ một lớp phấn dày của Tống Tuyết Dao miễn cưỡng nâng lên, lười biếng liếc nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, “Bệnh chó điên, chớ tới gần.” 

 

Thịnh Tây Hoài không thể nhịn được nữa, hận không thể tiến lên dạy dỗ đứa con gái lòe loẹt trước mắt một trận, “Cô không nói tôi sẽ đến tận sân bay tìm!” 

 

Nhàn cư vi bất thiện

Tống Tuyết Dao thờ ơ nhún vai: “Ồ, đi đi, nếu đi nhanh còn kịp đấy, muộn chút nữa đến khói máy bay cũng không thấy đâu. Cuối cùng anh có thể cùng “Tiểu Nguyệt Thiểu” của anh song túc song phi rồi!” 

 

Nói xong, cô không để ý tới Thịnh Tây Hoài sắc mặt lúc xanh lúc tím nữa, giơ tay lên vẫy tay với một nam sinh đẹp trai cách đó không xa đang đi tới.

 

Tống Tuyết Dao nắm tay nam sinh, lè lưỡi với Thịnh Tây Hoài, tiêu sái rời đi. 

 

Trong đầu Thịnh Tây Hoài hiện giờ chỉ có bóng dáng Hứa Nguyệt Thiểu, hắn lập tức rời trường, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới sân bay. 

 

Sân bay quốc tế chật cứng người, đâu đâu cũng là bóng dáng người tới kẻ lui như mắc cửi. 

 

Thịnh Tây Hoài kích động tìm kiếm xung quanh, nhưng chỉ phí công. Hắn chỉ nhìn thấy những gương mặt xa lạ, không hề tìm thấy hình dáng quen thuộc kia. 

 

“Nguyệt Thiểu, em đâu rồi?” Thịnh Tây Hoài cào đầu, đôi mắt đỏ bừng hối hận. 

 

Hắn chạy tới trước bàn hỗ trợ, hỏi nhân viên thường trực: “Tôi không tìm thấy vợ chưa cưới của mình, nhờ anh tìm giúp tôi.” 

 

Nhân viên công tác lịch sự đáp lại: “Vợ chưa cưới của anh tên gì?” 

 

Thịnh Tây Hoài lập tức trả lời: “Hứa Nguyệt Thiểu!” 

 

Nhân viên công tác lại tiếp tục: “Điểm đến của cô ấy là tới quốc gia nào?” 

 

Câu hỏi này, khiến Thịnh Tây Hoài giật mình ch/ết sững. Đại não hắn trống rỗng, như có hàng ngàn tiếng vo ve ồn ào trong đầu. 

 

Thật lâu sau, Thịnh Tây Hoài tuyệt vọng ngồi xuống ghế chờ, mười ngón tay siết chặt, bất lực. 

 

Bên tai còn quanh quẩn câu trả lời của nhân viên hỗ trợ: “Xin lỗi, chúng tôi không thể hỗ trợ…” 

 

12

 

“Đinh đang.” Điện thoại chợt kêu, Thịnh Tây Hoài máy móc nhấn nút nghe. 

 

“Hức…” Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở yếu ớt của Lâm Thanh Ấu, “Anh Tây Hoài, anh đang ở đâu thế? Em, em sợ lắm.” 

 

Thịnh Tây Hoài nhíu mày, đáy mắt hiện lên chút lo lắng, “Có chuyện gì vậy?” 

 

Lâm Thanh Ấu thút thít nói: “Khắp nơi trong trường đều là lời đồn đại về em, mọi người không hề công nhận kết quả của cuộc thi lần trước. Em… Em rất sợ, không dám ra ngoài.” 

 

Hô hấp Thịnh Tây Hoài cứng lại, đứng dậy, “Thanh Ấu, em đừng sợ, anh tới ngay đây.” 

 

Lâm Thanh Ấu thấp giọng đáp lại hai câu, sau đó cúp máy. 

 

Thịnh Tây Hoài cất điện thoại, đứng tại chỗ nhìn về phía quầy đăng kí.

 

Đôi mắt hắn dần âm u, mang theo chút bất đắc dĩ, sau đó rời khỏi sân bay.