Chỉ trong ít ngày, nghĩa quân phát triển chóng mặt, ồ ạt kéo về hướng kinh thành.
Trong đó nổi bật nhất là hai đạo quân: một do một vị tướng trẻ da trắng dẫn đầu, còn một là của một người trung niên.
Phụ hoàng nổi trận lôi đình, lập tức phái binh trấn áp.
Trên dưới triều đình đều rúng động.
Ngẫm cho kỹ, phụ hoàng đã trị vì mười tám năm, tuyệt chẳng thể gọi là một minh quân.
Ông ta đã g.i.ế.c biết bao nhiêu trung lương thời tiên đế, trong ngoài triều đình đã sớm đầy rẫy bất mãn; nội các chẳng còn người tài, đến kẻ gian trá như Tả thừa tướng mà cũng được trọng dụng thăng quan tiến chức, thử hỏi tầng lớp bên dưới còn mục nát đến mức nào?
Lòng dân vốn đã tích oán từ lâu, giờ chỉ cần một ngọn lửa để bùng cháy.
Và lần nổi loạn này, chính là cơn bão xả giận tốt nhất.
Ta cũng rất chú ý đến biến động này, bởi vì bọn họ lấy danh nghĩa “đòi công đạo cho tiên đế” mà dấy binh, mà ta lại chính là huyết mạch duy nhất của tiên đế còn tồn tại trên đời.
Ta nôn nóng chờ tin.
Đúng lúc ấy, một đạo thánh chỉ được gửi đến tiểu viện: phụ hoàng muốn phục hồi tước hiệu công chúa cho ta.
Ta siết chặt thánh chỉ trong tay, nhìn tên thái giám truyền chỉ đầy vẻ bối rối trước mặt, thản nhiên nói:
“Làm phiền công công chuyển lời đến thánh thượng: dân nữ ngu dốt, đến giờ vẫn chưa tự nhận ra bản thân sai ở đâu, không xứng đáng nhận lại tước vị công chúa. Xin thánh thượng thu hồi ý chỉ.”
“Công… công chúa…” tên thái giám hoảng sợ thất sắc.
Chắc cả đời hắn chưa từng thấy ai dám kháng chỉ như thế.
Ta đóng cửa lại, đầu óc xoay chuyển liên hồi.
Phụ hoàng nhất định đã đoán được rằng ta biết mọi chuyện.
Việc ông ta phục vị cho ta rõ ràng chỉ để dễ bề lợi dụng, vừa có thể giả vờ nhân từ với con gái tiên đế, vừa có thể dùng ta làm con tin, thậm chí là vật tế đao khi nghĩa quân kéo đến.
Ông ta nằm mơ!
Ánh mắt ta lạnh dần, trong lòng đã hạ quyết tâm, khiến ông ta phải bẽ mặt!
Nhưng ta tuyệt đối không ngờ được, người đến tiểu viện hôm đó lại là mẫu hậu.
Trong màn đêm buông xuống, bà ta vẫn đẹp đến nao lòng, dáng vẻ toát ra vẻ tự tại không hề giống một người sống giữa chốn hậu cung quyền quý, trông bà sống động hẳn lên.
Bà đưa mắt nhìn quanh tiểu viện, ánh mắt và giọng điệu như đang trò chuyện thân mật thường ngày:
“Lần ra khỏi cung gần đây nhất, là đến chùa Vân Sơ thăm con.”
Tim ta khẽ run lên.
Khi nào? Vì sao ta không hề hay biết?
“Con và tên tiểu tử tên Ninh Tắc kia rất thân thiết? Tiếc là chẳng còn cơ hội nữa.”
Nhắc đến Ninh Tắc, trong lòng ta như bị xé rách.
Thế gian này đã chẳng còn A Tắc.
Cũng không còn ai sẵn sàng đứng chắn trước mặt ta.
“Ta tưởng ban hôn Ngụy Chiêu cho con, là con sẽ thấy thỏa mãn rồi.”
Mẫu hậu nhìn ta, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa đau lòng.
Ta suýt chút nữa đã mềm lòng…
Thì ra cái gì bà cũng biết.
Vậy bà có biết A Tắc đã chec thế nào không?
“Hoàng hậu nương nương, người đến đây là muốn nói điều gì?”
Giọng ta xa cách hẳn đi, chắc hẳn khiến bà đau lòng.
Khuôn mặt bà thoáng hiện nét tổn thương.
“A Ngọc…”
Bà đợi ta hỏi lại, nhưng ta lại cúi đầu, hành lễ như bất cứ dân thường nào khi gặp hoàng hậu.
Sự dịu dàng trên người bà dần dần tan biến, thay vào đó là khí chất của một người từng nắm quyền sinh sát.
Bà nhìn ta, điềm nhiên nói:
“Quay về đi. Khang Lạc đã gả đi rồi, chẳng còn ai tranh giành với con nữa. Thứ con muốn, đều có thể dễ dàng nắm lấy.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tranh với Khang Lạc sao?
Ta chưa từng nghĩ tới.
Ai lại đi giành miếng ăn trong miệng người khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thứ ta mong mỏi từ đầu đến cuối, chỉ là được bà thừa nhận, được bà nhìn nhận.
Ta không phải nỗi nhục, không phải gánh nặng, càng không phải nghiệt chủng.
Chỉ vậy mà thôi!
Ta vẫn bình thản hỏi:
“Thật sự là như vậy?”
“Mẫu hậu nói lời giữ lời.”
“Nếu ta muốn báo thù cho phụ hoàng thì sao?”
Vẻ kiêu ngạo trên mặt mẫu hậu lập tức đông cứng lại, gương mặt vốn tinh xảo liền hiện lên sự phẫn nộ xen lẫn xấu hổ.
Bàn tay bà ta vung cao, nhưng rồi cứng ngắc dừng lại giữa không trung.
Ta nhìn thẳng vào mắt bà, ánh mắt trong trẻo, cằm hơi nhướn, chẳng né tránh cũng chẳng sợ hãi.
Trong mắt bà trào lên nước mắt, rồi giận dữ hất tay áo, trâm ngọc rơi loảng xoảng tung tóe.
“Ngươi đang sỉ nhục ta! Triệu Tử Ngọc, ngươi đang sỉ nhục chính mẹ ruột mình!”
Bà quay người bước nhanh ra ngoài, nhưng vừa tới cửa thì đột ngột dừng lại.
“Ngươi mãi mãi sẽ không hiểu được, làm nữ nhân, trời sinh đã không có nhiều quyền lựa chọn. Có những chuyện không phải ngươi hay ta có thể quyết định được.”
“Nếu ngươi xem ta là mẫu hậu, thì ngươi vẫn là con gái ta. Nhưng nếu ngươi không xem ta là mẫu hậu…”
Bà nhìn ta thật sâu trong tích tắc, khí thế sắc lạnh của một hoàng hậu lập tức bủa vây quanh ta.
Ánh nhìn đó khiến toàn thân ta băng giá, như bị đông cứng tại chỗ.
Mẫu hậu của ta, người có thể đứng vững trong hậu cung dù là người tái giá, từ đầu đã không phải là người đơn giản.
“Rầm” một tiếng.
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Ta đứng đó trong sân, ngẩn ngơ không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng vang lên phía sau lưng:
“Vào nhà đi, trời khuya rồi.”
Là Ngụy Chiêu!
Hắn nhìn ta, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Ta ngoảnh mặt đi, lòng vẫn đắm chìm trong khoảnh khắc hiếm hoi được ở riêng với mẫu hậu, giây phút ấy quý giá biết bao.
Ta đưa tay sờ mặt, cảm giác yếu ớt như lớp sương mỏng bủa vây lấy ta.
Ta thà rằng cái tát đó rơi xuống mặt mình thật mạnh mẽ.
Ta và mẫu hậu, e là cả đời này cũng chẳng thể sống thật với nhau như mẹ con nữa.
Ta lạnh nhạt nói:
“Thu dọn đồ đạc đi.”
“Hửm? Làm gì chứ?” Ngụy Chiêu cau mày.
“Muốn sống thì đi theo ta.”
“…”
Ngụy Chiêu nhìn ta chăm chú, rất lâu sau vẫn không nói gì, rồi quả nhiên lặng lẽ quay người đi thu dọn hành lý một cách ngoan ngoãn.
19.
Màn đêm buông xuống.
Ta và Ngụy Chiêu trốn trong một tiểu viện cách không xa, lặng lẽ dõi theo căn nhà cũ.
Đám thích khách lặng lẽ lẻn vào rồi lại mờ mịt bước ra, lục lọi khắp nơi, cuối cùng chỉ đành tản đi trong vô vọng.
Ta khẽ thở phào, lòng nặng trĩu.
Tiểu viện này, ta đã âm thầm mua từ hồi còn ở chùa Vân Sơ. Khi đó, ta nghĩ mình chưa chắc đã đi đến bước đường này, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi.
Chúng ta cứ thế ẩn náu, trong khi thành trì vẫn ngày đêm lục soát, còn bên ngoài, loạn quân càng lúc càng rầm rộ.
Mười tám cánh quân phản loạn nhanh chóng bị hai người quy phục, một là vị tướng mặt trắng, một là ngọc diện quân sư.
Tin đồn về hai người này, triều đình cấm đoán hết lần này đến lần khác, nhưng dân gian vẫn truyền tai nhau không ngớt.
Tướng mặt trắng tên là Minh Tắc, con trai cố trấn quốc đại tướng quân.
Cha của hắn từng là cận thần trung nghĩa được tiên đế trọng dụng. Nhưng sau khi phụ hoàng đăng cơ bằng cách g.i.ế.c chec tiên đế, cố trấn quốc đại tướng quân cũng bị tru di cửu tộc, thậm chí ngay cả chó giữ cửa cũng không thoát khỏi lưỡi đao. Nghe nói m.á.u nhuộm tràn từ cổng chảy ra tận phố lớn.
Ngọc diện quân sư tên là Lục Diệu, nhân danh Lục Vương phủ xuất chinh.
Ai cũng biết tiên đế thuở xưa khi còn là thái tử, từng mang tước hiệu Lục Vương. Lục Diệu từng là mưu sĩ trong phủ, do đắc tội mà bị biếm ra ngoài, nhờ thế may mắn thoát khỏi vụ thảm sát Hoa Kinh mười tám năm về trước.