Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 15



Hai đạo quân này, bất kể bên nào tiến vào Hoa Kinh trước, địa vị của ta cũng xem như vững vàng.



Tất nhiên, với điều kiện ta không bị phụ hoàng bắt được trước.



Ta và Ngụy Chiêu trốn suốt một tháng, cuối cùng Minh Tắc và Lục Diệu cũng áp sát đến Tân Châu, chỉ cách Hoa Kinh trăm dặm.



Phụ hoàng cuối cùng cũng cuống lên. Ông ta đem toàn bộ nữ quyến Ngụy gia đẩy ra pháp trường chợ Tây, tuyên bố ba ngày sau sẽ c.h.é.m đầu.



Ba ngày, đó là thời hạn dành cho ta.



Khi nghe tin ấy, ta chỉ lặng im không nói.



Điều kỳ lạ là, Ngụy Chiêu cũng không đề cập gì đến chuyện này. Đợi đến khi đêm xuống, hắn lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài, ngoảnh đầu nhìn lại một lần rồi rời đi, không quay về nữa.



Ta nhìn theo bóng hắn khuất dần trong đêm đen, cũng không lên tiếng ngăn cản.



“Công chúa, có cần g.i.ế.c hắn không? Nếu hắn bị bắt, chúng ta cũng tiêu đời.” Trương ma ma lo lắng lên tiếng.



Ta im lặng thật lâu.



Ngụy Chiêu đầy rẫy khuyết điểm: phù phiếm, kém cỏi, bốc đồng, ngốc nghếch.



Trước kia chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu.



Nhưng không hiểu vì sao, ta lại cảm thấy hắn có điều gì đó khác trước.



“Các người đi trước, ta sẽ đợi hắn đến sáng mai.”



“Công chúa!”



Ta cúi đầu, không đáp, thong thả gấp bức thư lại, nhét vào chiếc hộp cơ quan rồi đưa cho bà ấy.



Trương ma ma đón lấy, thở dài một tiếng: “Giá như A Tắc còn sống thì tốt biết bao.”



Trái tim ta nhói lên, suýt nữa không cầm được nước mắt.



Giá như A Tắc còn sống…



Ta cũng rất muốn, giá như A Tắc còn ở bên…

Hạt Dẻ Rang Đường



Sáng hôm sau, ta không đợi được Ngụy Chiêu. Cũng chẳng có binh lính nào đến bắt ta.



Điều đó khiến ta hơi nhìn hắn bằng con mắt khác.



Ta đã tính qua mọi cách mà hắn có thể dùng để cứu người, dù bằng văn hay bằng võ, trong tình thế đơn độc như hiện tại, tất cả đều sẽ thất bại.



Bị bắt là kết cục không thể tránh khỏi.



Nhưng hắn lại có thể chịu đựng mà không bán đứng ta, điều đó vượt ngoài dự liệu.



Ta đứng dậy, nhìn ánh sáng chói chang ngoài sân, chỉ thấy hoa mắt vô cùng.



Rất nhanh sau đó, ta nhận được tin: Ngụy Chiêu lén xông vào ngục, bị bắt ngay tại trận. Giờ cũng đang bị trói quỳ ở pháp trường, chờ xử trảm.



Dưới sự chỉ đạo của Hoàng đế, tin này lan khắp toàn thành.



Hoàng đế chắc chắn rằng ta có tình cảm với Ngụy Chiêu, và sẽ ra mặt cứu hắn.



Nhưng dựa vào đâu chứ?



Ta với Nguỵ gia chỉ kết nối qua A Tắc. Giờ A Tắc đã mất, ta cố hết sức giữ lại nửa dòng họ Ngụy, thế là quá nhân đạo rồi. Còn nửa còn lại, đến cả Ngụy Thừa tướng cũng đã buông xuôi, ta càng chẳng có nghĩa vụ gì.



Đêm đó, tại tiểu viện từng là chỗ ta ở.



Một kẻ áo đen lặng lẽ đứng trước cửa.



Hắn gõ cửa mấy cái thật nặng, rồi đặt xuống trước cửa một chiếc hộp, không nói lời nào, lặng lẽ rời đi.



Trong hộp là gì?



Thật khiến người ta tò mò…



20.



Ta cũng tò mò đến phát điên.



Nhưng ta thừa hiểu, tò mò g.i.ế.c chec miêu, nếu ta dám xuất hiện để nhặt chiếc hộp ấy, chắc chắn sẽ bị trói gô lại ngay lập tức.



Ta đành đè nén cơn tò mò, quyết định rời khỏi Hoa Kinh trước đã.



Hoàng đế đã rơi vào bước đường cùng, nếu còn chần chừ, e rằng ông sẽ bất chấp tất cả, khiến kinh thành chìm trong biển máu.



Hôm sau, ta cải trang chờ xuất thành. Không bao lâu sau, hơn trăm kỵ binh phi nước đại lao tới.



"Tránh ra! Việc khẩn cấp, có giẫm chec cũng không tội!"



Dòng người xếp hàng chờ xuất thành vội vã dạt sang hai bên.



Ta liếc nhìn hướng đi của đám quân, hóa ra là về phía Thái Miếu.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái Miếu là nơi thờ phụng các đời tiên hoàng triều Đại Chu, cũng là chốn cử hành quốc lễ, tế tự trọng đại.



Kỵ binh xuất động, ắt phải có chuyện lớn.



Chuyện gì đã xảy ra ở Thái Miếu?



Ta quay sang hỏi Trương ma ma:



“Ai đang ở Thái Miếu?”



Bà ấp úng né tránh, nhưng trước ánh nhìn sắc lạnh của ta, cuối cùng cũng phải thở dài thú nhận:



“Hoàng hậu nương nương đang ở Thái Miếu cầu nguyện ba ngày. Hôm nay là ngày thứ hai.”



Mẫu hậu…



Một cơn bất an mãnh liệt trào dâng, khiến ta thấp thỏm không yên.



Ngay lúc ấy, một cỗ xe ngựa khác dưới sự hộ tống của thị vệ phóng như bay về phía cổng thành, tiếp tục xô đẩy dòng người chờ đợi.



Là xe ngựa của Khang Lạc.



"Mau tránh ra! Cản đường thì chec!" mắt nàng ta đỏ hoe, bất chấp thể diện, giận dữ vén rèm quát tháo.



Lúc ấy ta hiểu, mẫu hậu đã xảy ra chuyện rồi.



Xe ngựa Khang Lạc vượt qua cổng thành, lao vút đi không ngoảnh lại.



Sau hai lần bị chen ngang, đám đông đang chờ đợi bắt đầu xì xào bất mãn. Binh lính canh cổng lo sợ dân chúng phẫn nộ, bèn kiểm tra qua loa cho xong. Nhờ thế ta thuận lợi rời thành.



Ta lẫn vào dòng người, đầu óc mơ hồ nhưng bên trong lại vận hành dữ dội.



Nhưng ta thật sự nghĩ không ra, mẫu hậu chỉ là một nữ nhân chốn hậu cung, sao có thể xảy ra chuyện nghiêm trọng?



Nếu không nghĩ thông được vậy thì tự mình đi xem!



Vừa mới động thân, Trương ma ma như đã đoán trước, dùng đôi tay thô ráp giữ chặt lấy ta.



"Công… A Ngọc, không được! Mọi người đều đang chờ con. Sư phụ cũng đang đợi con."



Sư phụ… Đã lâu rồi ta không gặp người.



Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương ma ma, lần đầu tiên nhìn rõ lòng mình.



Có những thứ tình cảm, ta không thể buông bỏ.



"Bà ấy là mẫu thân của ta."



"Nhưng bà ấy…"



"Bà ấy là mẫu thân của ta. Bà ấy sẽ không… hại ta."



Ta không chắc chắn, nhưng vẫn ôm hy vọng.



Có một loại báo ứng luân hồi thật kỳ lạ.



Năm xưa ta dựa vào huyết thống để tìm kiếm lợi ích từ mẫu hậu.

Nay cũng chính huyết thống ấy níu chân ta quay đầu.



Rõ ràng chỉ cần bước thêm một bước là biển trời bao la, nhưng ta lại quay về vực sâu, chấp nhận tan xương nát thịt.



Ta thúc ngựa phi nhanh trên đường đến Thái Miếu.



Giữa đường, bất ngờ gặp Khang Lạc bị thích khách tập kích.



Hơn chục hắc y nhân đã tàn sát gần hết hộ vệ của Vũ Lăng Vương phủ. Khang Lạc hoảng loạn hét lên bên chiếc xe ngựa bị lật.



Một tên thích khách giơ kiếm c.h.é.m thẳng xuống đầu nàng ta.



Ta tuốt kiếm hạ sát tên đó, rồi quay ngựa quét sạch đám hắc y quanh nàng, túm lấy cổ áo lôi nàng lên ngựa, phóng như bay khỏi hiện trường.



Khang Lạc vẫn còn kinh hoàng, không ngừng hét lên.



Ta lạnh lùng nói:



“Im miệng.”



Nàng quay đầu lại nhìn ta, giọng run run, ngờ vực hỏi:



“Triệu Tử Ngọc?”



Ta không trả lời, chỉ hỏi điều mình quan tâm nhất:



“Mẫu hậu đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”



“Mẫu hậu bị thích khách ám sát, nghe nói trọng thương. Phụ hoàng đang truy bắt hung thủ. Triệu Tử Ngọc, mau lên, ta muốn gặp mẫu hậu lần cuối.”



Nước mắt nàng rơi như mưa, thân thể vẫn run rẩy không ngừng.



Khoảnh khắc ấy, nàng chân thực đến mức khiến người ta động lòng trắc ẩn.