Ta nuốt lại những lời mỉa mai đang định buột miệng, chỉ tập trung dốc sức phi ngựa.
Có Khang Lạc làm lá chắn, dọc đường không ai dám cản.
Chẳng mấy chốc, đã đến Thái Miếu.
“Mẫu hậu…” Khang Lạc nhảy xuống ngựa, lảo đảo chạy lên phía trước, tay túm lấy váy, không còn chút dáng vẻ đoan trang thường ngày.
Ta sải bước theo sau, đẩy cửa nhìn vào bên trong.
Dưới ánh đèn dịu dàng bao phủ, mẫu hậu đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, dáng vẻ đoan chính, bình thản như nước.
Nghe thấy động tĩnh, bà quay đầu lại, nghiêm giọng quát:
“Chốn quốc sự, ồn ào lộn xộn như vậy ra thể thống gì? Con đến đây làm gì?”
Ánh mắt bà chỉ lướt qua ta một cái, sau đó vội vàng đưa tay ôm lấy Khang Lạc đang nhào tới.
Khang Lạc nghẹn ngào trong nước mắt:
“Mẫu hậu, người không sao rồi? Tốt quá, thật sự tốt quá!”
Còn ta, cả người lạnh buốt, cảm giác nguy hiểm trào lên mãnh liệt, chẳng rõ nên mừng hay nên đau.
Mẫu hậu không sao, dĩ nhiên là chuyện tốt.
Nhưng bà đã lợi dụng ta, điều đó thì rất tệ!
Ánh mắt ta sắc lạnh như d.a.o lướt qua dáng người bà, rồi lặng lẽ lùi lại từng bước.
Đám thị vệ xung quanh lập tức ập đến, tên dẫn đầu nôn nóng hỏi:
“Khang Lạc công chúa, chỉ có một mình người đến sao?”
Khang Lạc đang tìm kiếm ta khắp nơi, đến khi ánh mắt bắt gặp ta thì nở một nụ cười vui mừng chân thành:
“Triệu Tử Ngọc, mẫu hậu không sao rồi!”
Ánh nhìn của vô số người đổ dồn về phía ta.
Vô số mũi kiếm cũng chĩa thẳng vào ta.
Nụ cười trên mặt Khang Lạc cứng đờ ngay tức khắc.
Ánh mắt mẫu hậu cũng trở nên kinh ngạc sửng sốt.
Ta cụp mắt, khẽ bật cười, rồi chậm rãi lau đi lớp hóa trang trên mặt, lộ ra chân dung thật, sau đó cung kính hành lễ:
“Dân nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương an khang thịnh vượng, cát tường như ý.”
“A Ngọc…” Mẫu hậu lẩm bẩm gọi.
“Phụng thánh chỉ! Bắt phản tặc Triệu Tử Ngọc, áp giải vào Thiên Lao!”
Ta không phản kháng, để họ trói tay.
Thật nực cười.
Nếu sớm biết kết cục thế này, chi bằng ta dùng cái mạng này đổi lấy tính mạng của Ngụy Chiêu, cũng coi như báo đáp phần tình nghĩa với A Tắc.
Còn giờ thì sao? Còn lại gì?
“Lùi xuống cho bản cung!” Mẫu hậu gầm lên.
“Hoàng hậu nương nương, đây là thánh chỉ! Phản tặc Triệu Tử Ngọc cấu kết thích khách, mưu sát Hoàng hậu và Khang Lạc công chúa…”
“Phập!”
Mẫu hậu rút kiếm từ tay thị vệ, đ.â.m thẳng vào cổ kẻ vừa nói, dứt khoát đến mức hắn không kịp kêu một tiếng.
Toàn thân bà tỏa ra uy nghiêm sừng sững như Thái Sơn, từng chữ thốt ra lạnh lẽo như băng:
“Bản cung nói lùi xuống, kẻ nào không nghe, g.i.ế.c không tha!”
21.
Giữa Thái Miếu rộng lớn, lúc này chỉ còn lại ba người: ta, mẫu hậu, và Khang Lạc.
Không một ai lên tiếng.
Trong sự tĩnh lặng ngột ngạt ấy, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp của nhau vang vọng trong đại điện.
Ánh mắt ta nhìn về phía linh vị của các đời tiên hoàng Đại Chu, nhưng tâm trí đã không còn đặt ở nơi đó nữa.
Chỉ nghe thấy mẫu hậu lên tiếng:
“Không phải là ta!”
Giọng bà lạnh lẽo và rệu rã, mang theo sự bi thương tột cùng của một trái tim đã chec lặng.
Khang Lạc nhìn ta, rồi lại quay sang nhìn mẫu hậu, ánh mắt mờ mịt.
Hiển nhiên, nàng không hiểu chúng ta đang nói gì.
Với năng lực hạn hẹp của nàng, những chuyện phức tạp như thế này vượt quá khả năng suy đoán.
Ta thản nhiên mở lời:
“Còn lần trước thì sao?”
Lần trước, mẫu hậu thân chinh đến tiểu viện, khuyên ta tiếp nhận thánh chỉ sắc phong làm công chúa.
Lúc ấy, bà có đoán được hậu quả không?
Là thật sự không ngờ tới, hay biết rõ mà vẫn cố tình làm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A Ngọc…” Mẫu hậu gọi tên ta, giọng mang theo vẻ mềm yếu hiếm thấy.
“Khi đó, mẫu hậu tự tin rằng mình có thể bảo vệ con chu toàn.”
“Thật sao?” Ta nhìn bà, ánh mắt bình tĩnh đến mức ngay cả ta cũng cảm thấy rợn người.
Có điều gì đó lóe lên trong mắt mẫu hậu. Gương mặt bà tái nhợt, hai giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt.
Bà ngã ngồi trên bồ đoàn, không nói nên lời.
Khang Lạc tuy không hiểu ẩn ý, nhưng vẫn cảm nhận được không khí đang ngưng trệ đến mức nghẹt thở.
Nàng quỳ sát bên mẫu hậu, lo lắng lay lay tay áo bà:
“Mẫu hậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì à.”
Mẫu hậu vô thức lặp lại câu hỏi, rồi đột nhiên bật cười lớn, tiếng cười mang theo bi ai xé lòng.
“Ha… ha ha ha ha ha!”
“Mười tám năm trời…”
Ta không thể chịu đựng nổi nữa, đẩy cửa rời khỏi Thái Miếu.
“Lộp cộp! Lộp cộp!” tiếng bước chân gấp gáp vang lên sau lưng, là Khang Lạc đang đuổi theo ta.
“Triệu Tử Ngọc! Ngươi đứng lại cho ta!”
Đôi mắt nàng hoe đỏ, mang theo một thứ cảm xúc gần như là nhục nhã, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm để hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao phụ hoàng lại muốn bắt ngươi?”
“Tại sao mẫu hậu lại khóc?”
“Các người đang che giấu chuyện gì?”
Ta ngoái đầu lại nhìn nàng, trong lòng trào lên một cảm xúc khó tả.
Có lúc, sự ngây thơ của nàng khiến người ta ghét bỏ. Nhưng cũng có khi khiến người ta thầm ghen tị.
Hạt Dẻ Rang Đường
Giờ phút này, ta lại muốn nói chuyện một chút, nên không tiếc lời dành cho nàng.
“Ngươi thích Ngụy Chiêu, Ngụy Chiêu cũng có tình với ngươi.”
Khang Lạc lộ ra vài phần khó xử, nàng lí nhí nói:
“Chuyện đó là quá khứ rồi, liên quan gì đến mẫu hậu?”
Ta nhếch môi, chậm rãi đáp:
“Đương nhiên là có liên quan.”
Ta tiến lại gần, từng câu từng chữ đều mang theo sắc lạnh ngấm ngầm:
“Nếu một ngày kia, Ngụy Chiêu nắm giữ binh quyền, g.i.ế.c chec ta, ép phụ hoàng nhất định phải để ngươi gả cho hắn và phụ hoàng đồng ý.”
“Ngụy Chiêu không để tâm chuyện ngươi từng gả cho người khác, cũng chẳng bận lòng việc ngươi đã có con với một nam nhân khác. Ngươi cảm động đến rơi lệ, vì hắn mà sinh thêm một đứa con nữa.”
“Các ngươi sống bên nhau vui vẻ mười tám năm. Ngươi tin rằng hắn thật lòng, tin rằng tình cảm ấy trời đất chứng giám, tin rằng ngươi có thể nắm giữ hắn trọn vẹn.”
“Nhưng rồi một ngày, ngươi phát hiện ra, Ngụy Chiêu vẫn luôn ôm ý định diệt trừ đứa con đầu tiên của ngươi. Hắn không tiếc dựng lên màn kịch ngươi đã chec, chỉ để lừa đứa trẻ kia xuất hiện rồi g.i.ế.c nó.”
“Khi ấy, ngươi sẽ đau lòng không?”
“Ngươi có thấy mười tám năm qua chỉ là một trò đùa tàn nhẫn?”
“Ngươi có khóc không?”
Ta nhìn chằm chằm vào Khang Lạc, dõi theo đôi mắt ngây thơ của nàng dần biến thành kinh hoảng. Ánh lệ dâng đầy, khiến trong lòng ta dâng lên một cảm giác khoái trá thầm kín.
Ta biết rõ mình thật đê tiện.
Nhưng ta vốn không phải thánh nhân. Ta không thể thoát khỏi thế gian đầy bụi trần này, vậy nên ta phải chịu đủ tám nỗi khổ.
Sinh, lão, bệnh, tử.
Ai trong chúng ta có thể thoát khỏi?
Khang Lạc không tin nổi, lắc đầu liên tục, lệ trào ra như vỡ đê:
“Ngươi là con gái của tiên hoàng? Vậy ta và ngươi là đồng mẫu dị phụ?”
“Không thể nào! Không thể nào! Phụ hoàng yêu mẫu hậu nhất, ông ấy không thể làm ra loại chuyện như vậy, càng không thể lợi dụng mẫu hậu!”
Ta khẽ nhếch môi, nụ cười chua chát đến tàn nhẫn:
“Thật thế sao? Vậy tại sao trên đường đến Thái Miếu… lại có thích khách ám sát ngươi?”
“Nếu không ai muốn sát hại mẫu hậu, thì thích khách đó đến để g.i.ế.c ai?”
Gương mặt Khang Lạc trắng bệch như giấy.
“Ý ngươi là người sai thích khách ám sát ta là phụ hoàng?”
Ta mỉm cười, xoay người bước đi.
“Ta chỉ mong là không phải vậy.”
“Triệu Tử Ngọc, ta không tin lời ngươi!”
Nàng hét lớn phía sau ta, như thể chỉ cần hét thật to là có thể xua đi nỗi sợ trong lòng.
Ngây thơ quá.