Ta bật cười khẽ, không ngại đổ thêm một chậu dầu vào lửa:
“Khang Lạc, phụ hoàng của ngươi bề ngoài vì yêu mà nổi giận, nhưng kỳ thực lại là người giỏi nhất trong việc giữ mình. Ngươi cũng giống ông ấy. Ngươi nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra lại biết rõ làm sao để sinh tồn.”
“Nếu không thì khi Ngụy Chiêu hấp hối, tại sao ngươi không đi cứu hắn?”
“Ngươi yêu say đắm, là yêu công tử số một Hoa Kinh, yêu Ngụy Chiêu phong hoa tuyệt thế. Chứ không phải kẻ mang tội, Ngụy Chiêu bị giam cầm, mất hết thế lực.”
“Hắn thất thế, không còn là nhân vật cao quý nữa, nên không đáng để ngươi cứu, đúng không?”
“Phịch.”
Khang Lạc quỵ ngã xuống đất.
Chỉ tiếc rằng lần này, không còn cung nữ hay ma ma nào bên cạnh đỡ lấy nàng nữa.
22.
Mẫu hậu vội vã kết thúc chuyến đi đến Thái miếu, dẫn ta và Khang Lạc trở về cung.
Ta không rõ bà đã dùng cách gì để thuyết phục hoàng đế, tóm lại là ta không bị tống vào đại lao, vẫn an nhiên vô sự ở lại hậu cung, tất cả dường như không có gì thay đổi.
Nhưng vẫn có điều không giống.
Lần này, ta không được phép rời khỏi hoàng cung, cũng hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Ta chẳng hay biết nghĩa quân bên ngoài tiến triển ra sao, cũng chẳng rõ tình hình của Ngụy Chiêu thế nào.
Sau khi về cung, Khang Lạc lập tức rời khỏi nội điện, còn mẫu hậu thì không đến gặp ta thêm lần nào nữa, chỉ để ta ở tại một gian điện nhỏ bên trong tẩm cung của bà, cho vài người tới hầu hạ.
Tối hôm đó, Khang Lạc đến.
Trán nàng đỏ ửng, trên má vẫn còn dấu tát bầm tím.
Nàng trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy phẫn hận, rồi "phịch" một tiếng, ném mạnh một chiếc hộp trước mặt ta.
Từng chữ phát ra đầy oán giận, như nghiến răng mà nói:
“Triệu Tử Ngọc, ta không còn nợ ngươi nữa.”
“Đây là thứ Ngụy Chiêu để lại cho ngươi, ngươi muốn cứu hay không thì tùy.”
Ngữ khí nàng giống như một đứa trẻ đang dỗi, nhưng trong mắt nàng, e rằng đó là dáng vẻ oai phong lẫm liệt lắm rồi.
Ta khẽ bật cười, ngón tay khẽ động, lười biếng đẩy chiếc hộp rơi xuống đất.
“Cạch” chiếc hộp rơi xuống, một vật bên trong cũng lăn ra ngoài.
Màu đen kịt.
Ta chỉ liếc qua, không xem kỹ, lạnh nhạt buông lời:
“Không cứu.”
“Triệu Tử Ngọc!!!” Khang Lạc tức giận đến nỗi nhảy dựng lên “Ngươi muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi sao? Được thôi, ta quỳ!”
Nàng vừa nói vừa khuỵu đầu gối xuống, định quỳ thật.
Trong lòng ta bỗng trào lên một cảm giác khó chịu khó tả.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Đủ rồi!”
Khang Lạc giật mình trước giọng quát của ta, nước mắt rưng rưng trong mắt, nàng nghiến răng:
“Triệu Tử Ngọc, ngươi thông minh hơn ta, giỏi giang hơn ta, ta không hiểu mấy trò chơi quyền mưu của các ngươi, nhưng ta van ngươi, hãy cứu lấy Ngụy Chiêu.”
“Ta không thể vì hắn mà sống chec nữa. Ta đã có con rồi, ta không thể tùy hứng được nữa…”
Bàn tay trắng nõn của nàng bản năng đặt lên bụng, như đang che chở một sinh linh nhỏ chưa thành hình.
Nàng chưa thực sự làm mẹ, nhưng lại đã có bóng dáng của một người mẹ.
Cổ họng ta nghẹn ứ, nói không nên lời.
Nhanh vậy sao…
Khang Lạc rũ mắt, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nền gạch:
“Trong hộp là lưỡi của Ngụy Chiêu.”
“Phụ hoàng tra hỏi hắn tung tích của ngươi, hắn không khai nên đã tự cắn đứt lưỡi mình.”
“Ta và Ngụy Chiêu từng có lỗi với ngươi.”
“Nhưng trong trò chơi của kẻ thông minh, thì đứa ngốc như ta, ngoài việc làm theo bản năng còn có thể làm gì khác?”
Ta ngẩn người, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn nàng.
Thì ra nàng không hoàn toàn là kẻ vô dụng. Ít ra nàng còn nghĩ được đến mức này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đặt trước đại cục, ai mà chẳng giống kẻ ngốc?
“Để ta suy nghĩ.”
“Được, được!” Khang Lạc không dám thúc ép ta thêm, vội vã rời đi, như thể sợ ta đổi ý.
Ta chậm rãi bước đến trước thứ đen đúa, khô quắt, bốc mùi hôi tanh nồng nặc kia.
Thì ra đó là thứ mà hắc y nhân từng để trước cửa viện ta.
Thì ra là lưỡi của Ngụy Chiêu.
Ta không ngờ Ngụy Chiêu lại có thể trở nên kiên cường đến vậy.
Hắn từng là người luôn chực chờ bắt lấy sơ hở của ta để bán đứng ta, để được cùng Khang Lạc song hành.
Vậy mà giờ đây hắn lại vì không muốn tiết lộ ta, mà tự mình cắn đứt lưỡi?
Khó mà tin nổi.
Chắc hẳn vết thương trên trán Khang Lạc là do quỳ lạy cầu xin thay cho hắn?
Ta đang mải nghĩ thì một lão ma ma bên cạnh khẽ ho, ngập ngừng mở lời:
“Điện hạ vừa rồi Khang Lạc công chúa quỳ trước mặt bệ hạ xin cho người, bệ hạ không đồng ý công chúa liền không ngừng dập đầu, còn tự tát vào mặt mình từng cái một.”
Ta nghẹn họng.
Một cảm giác ngột ngạt khó tả dâng lên nơi lồng ngực.
Ta từng nghĩ Khang Lạc chỉ biết yêu mù quáng, chỉ biết sống vì nam nhân. Không ngờ nàng cũng có thể vì ta.
Ta khẽ nhắm mắt, đè nén vị chát nghẹn nơi cổ họng, lạnh giọng nói:
“Ta muốn đi gặp phụ hoàng.”
23.
Ngự thư phòng.
Hoàng đế ngồi trên cao, không hề che giấu sát ý trong ánh mắt dành cho ta.
Những điều cần hiểu, cả hai chúng ta đều đã rõ.
Không cần che giấu nữa, tất cả đã đến hồi không thể quay đầu.
Ánh mắt người lạnh như băng, không chút vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Ký tên đóng ấn vào tờ giấy này, trẫm sẽ thả Ngụy Chiêu.”
Lần này, thánh chỉ không bị vứt xuống đất mà được thái giám lớn tuổi cung kính dâng đến tận tay ta.
Ta mở ra xem kỹ, là một bức thư lên án “loạn tặc” dưới danh nghĩa công chúa con của tiên hoàng.
Nếu ta ký vào, chính là đứng về phía triều đình, chống lại nghĩa quân. Từ đó, nghĩa quân sẽ trở thành phản tặc, không còn chính nghĩa.
Ta trầm mặc một lát rồi bình thản nói:
“Liệu có ai tin không? Người ta sẽ chỉ cho rằng ta bị ép buộc mà thôi. Chút giấy mực này không thể lay chuyển đại thế thiên hạ.”
Hoàng đế nhíu mày, giọng đầy uy quyền:
“Trẫm bảo ngươi làm gì thì cứ làm, những việc khác không phải nữ nhân hậu cung như ngươi nên quan tâm.”
Ta bật cười khẽ, thấy thật thú vị.
“Năm xưa người khởi binh, là vì tức giận thay mẫu hậu, cũng mượn danh vì một nữ nhân hậu cung. Giờ đây, lại cần ta để xoa dịu dân tâm, mà lại xem thường nữ nhân hậu cung, vậy sao không khỏi cần đến chúng ta nữa cho rồi?”
“Rầm!” hoàng đế đập bàn đứng bật dậy.
Ánh mắt người đầy lửa giận, sát khí lẫm liệt:
“Năm đó trẫm đáng lẽ không nên mềm lòng, nên để ngươi chec đuối từ trong trứng nước mới phải.”
Ánh mắt ta khẽ tối lại thì ra ông ta từng thật sự có ý g.i.ế.c ta.
Nhưng giờ không phải lúc chọc giận người, để rồi chuốc thêm đau khổ vô ích.
Sự việc cần được giải quyết, nhưng phải theo cách của ta.
Ta giữ giọng bình tĩnh:
“Thần nữ không dám mạo phạm thánh thượng. Chỉ là, dùng thư thuyết phục dân tâm giờ đã vô ích. Thần nữ xin viết hai bức thư gửi các thủ lĩnh nghĩa quân, khuyên họ quy hàng, có lẽ sẽ có chuyển cơ.”
Ánh mắt hoàng đế sâu thẳm nhìn ta, rồi bất ngờ, khoé môi lại hiện lên một nụ cười lạ lẫm.
“Được.”
“……” Ta sững người. Vốn tưởng sẽ phải tốn công khuyên giải, ai ngờ người lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Một tia bất an dâng lên trong lòng.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại cũng chẳng có gì đáng sợ cả.