Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 18



Ta cúi đầu, lui xuống, đến tịnh điện, dưới sự giám sát của đại thái giám, viết ra hai bức thư khuyên hàng với lời lẽ chân thành.



Nội dung hoàn toàn giống nhau, không sai một chữ.



Hoàng đế gọi hơn chục vị đại thần tới, thay phiên đọc thư, xác nhận trong thư không cài mã, không giấu tin mật, mới để ta rời đi.



Tối hôm đó.



Ngụy Chiêu được thả.



Thái giám thân tín đích thân đưa hắn đến gặp ta.



Ngụy Chiêu đen đúa, gầy gò, ánh mắt trống rỗng như giếng cạn không còn gợn sóng.



Lão thái giám hơi khom lưng, giọng mang theo vẻ cười mà như không cười:



“Công chúa, phò mã đến rồi.”



Trên mặt hắn đầy vẻ cung kính, nhưng sâu trong ánh mắt là sự chế nhạo không giấu nổi.



Có lẽ hắn đang cười nhạo ta, vì một kẻ tàn phế, mà chịu từ bỏ cả nghĩa quân từng vì ta mà dấy binh.



Ngụy Chiêu thì sao? Dù sao cũng chẳng thể so với trăm vạn đại quân của nghĩa sĩ.



Trong mắt hắn, ta hẳn là một kẻ ngu xuẩn đến đáng thương.



Ta không khách khí, giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.



Nhìn thấy vẻ sững sờ, bàng hoàng của hắn, trong lòng ta cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.



Ta mỉm cười:



“Nếu nghĩa quân đánh vào hoàng thành, bệ hạ cần m.á.u ta để tế đao thì tốt nhất là công công đây cầu cho ta sống cho tử tế vào. Đừng để ta nghĩ quẩn mà tự vẫn, bằng không, bệ hạ truy cứu, công công ngươi chec bao nhiêu lần cho đủ?”



Thái giám ngậm đắng nuốt cay, không dám phản bác, lại còn khúm núm dặn dò ta nên an trí phò mã thế nào, rồi còn chủ động truyền thái y đến.



Vì Ngụy Chiêu là nam tử, không thể ở nội cung, nên đành đưa hắn về khu vực ngoài rìa hậu cung, nơi ở của các thái giám.



Phần lưỡi bị cắn đứt đã bắt đầu hoại tử, thái y phải xử lý mủ và bôi thuốc.



Hắn đau đến mức mặt méo mó, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng.



Ta nhìn mà rợn người, vô thức nhớ đến cảnh A Tắc chec vì mất máu, dòng m.á.u đỏ thẫm tràn mãi không ngừng…



Trong lòng ta đau đớn, bèn lui ra ngoài.



Một lúc lâu sau, thái y ra về, để lại thuốc.



Lại thêm một lúc, Ngụy Chiêu mới từ trong bước ra.



Hắn nhìn ta hồi lâu, không nói một lời, rồi dùng một cây trâm gỗ viết xuống đất ba chữ:



“Ta muốn sách.”



“Được. Ta sẽ sai người mang tới.”



“Cảm ơn.”



Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:



“Tại sao không khai nơi ta ẩn thân? Ta đâu chỉ có một chỗ lánh nạn, tất cả đều có đường lui, ngươi hoàn toàn có thể giữ mình an toàn.”



Hắn khẽ run tay cầm trâm, hồi lâu sau mới viết ra:



“Mưu trí là của nàng. Cốt khí là của ta.”



Hắn dừng lại, rồi lại viết tiếp:



“Xin lỗi.”



Ánh mắt hắn thoáng xấu hổ, nhìn ta một cái, rồi quay người bước nhanh vào trong, đóng cửa thật chặt.



Ta nhìn dòng chữ kia, lặng người.



Xin lỗi vì điều gì?



Hắn có lỗi với ta thì nhiều lắm.



24.



Ta gửi sách cho Ngụy Chiêu, sắp xếp người trông nom ăn ở cho hắn, rồi thôi không can dự nữa.



Những ngày ấy ta bận rộn đến mức không ngơi: tìm tin tức về nghĩa quân bằng mọi cách.



Ta không rõ hai lá thư khuyên hàng đã có đến tay thủ lĩnh nghĩa quân hay chưa, nếu đã đến, họ ắt biết cách hành xử. Nhưng có điều ta không dám khẳng định: hoàng đế mưu mẹo khó lường, liệu thư có thể an toàn lọt tới tay nghĩa quân hay không?



Trong cung, thông tin bị phong tỏa chặt chẽ; những cung nữ thái giám chỉ thấy thứ người ta cho họ thấy, tin rằng triều đình thái bình, thiên hạ thái thái. Ta không thể trách họ, ai mà biết được bức màn phía sau?



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta như thú bị nhốt trong lồng, lòng từng chút một trở nên bồn chồn.



Rồi một hôm, cung nữ ta cử đến phục vụ Ngụy Chiêu bước vào, ấp úng, quỳ xuống nói: “Công chúa điện hạ, Ngụy công tử cầu kiến, nhất định muốn rốt gặp.”



Ngụy công tử? Ngụy Chiêu? Hắn tìm gặp ta để làm gì?



“Nói ta không rảnh.” Ta đáp lạnh.



Cung nữ run bắn: “Công chúa, Ngụy công tử nói là nhất định phải đến, nếu không hắn sẽ tự vẫn.”



Cứu danh, dáng vẻ van xin đột nhiên khiến ta mát mẻ trở lại. Thân phận của ta đâu phải tranh cãi với một thuộc hạ, còn chuyện Ngụy Chiêu tự vẫn, ta chưa thể tin.



“Dẫn đường.” Ta ra lệnh.



Không lâu sau ta đến tiểu phủ của hắn. Ngụy Chiêu đã ngồi đợi, khí sắc khác hẳn: thu hơn, u uất như kẻ nào tu hành chịu khổ nhiều năm. Hắn gật đầu khi ta hỏi, rồi quay vào phòng. Hắn mời ta ngồi, đặt một chén nước, lấy ngón tay thấm nước chấm lên bàn rồi viết mực bằng nước.



“Bệ hạ đã phơi bày thân thế của nàng, sai người giả chữ nàng, lần lượt phát thư kêu hàng, sách trừ tặc.” Hắn viết giản dị mà lạnh lùng.



Trong lòng ta chợt se lại, nhưng rồi nhận ra, đó là điều có thể đoán trước; nếu ta là người nắm quyền, ta cũng sẽ làm như vậy. Điều khiến ta thực sự kinh ngạc là một chuyện khác.



“Ngươi biết bằng cách nào?” Ta hỏi.



Ngụy Chiêu thoáng nở một nụ cười khó nhận ra, lặng lẽ lau tay rồi viết tiếp: “Có tiền vạn sự thành.” Hắn tự tin: “Ta ở kinh thành lâu năm, đâu phải vô dụng. Ta có thể giúp nàng.”



Ta nhìn kỹ những nét chữ, đặc biệt là dòng cuối cùng, tim mình như vặn thắt. Hắn biết gì? Hắn có thể giúp ta bằng cách nào?



Ngụy Chiêu nhìn thấu vẻ nghi hoặc trên mặt ta, ngập ngừng một chút rồi dứt khoát viết hai chữ: “Lục Diệu.”



Ta cứng người, mắt khoá chặt vào hắn nhưng mặt vẫn tỉnh. Hắn viết tiếp, lời lẽ dồn dập:



“Trường An công chúa, Triệu Tử Ngọc, là người của tiên hoàng; sống sót mười tám năm ở chùa Vân Sơ, tất cả đều nhờ Lục Diệu. Lục Diệu văn võ song toàn nhưng kiêu ngạo, tiên hoàng từng hạ chức để mài dũa tính khí, rồi lại giao trọng trách. Danh nghĩa nghĩa quân thuộc Phủ Lục Vương do Lục Diệu lãnh đạo, thực tế đó là quân của công chúa; lúc này công chúa bị giam trong cung, chắc hẳn rất lo lắng về tiến trình của Lục gia quân…”



Mỗi chữ một dòng như mũi d.a.o giật tim ta. Những điều này ta chưa từng hé môi với ai, lại có người trong cung biết chuyện? Lòng ta bốc lên sát ý.



Phút chốc, ta vung tay, nắm lấy cổ Ngụy Chiêu.



Ngụy Chiêu kinh ngạc đến sững người, sắc mặt đỏ bừng lên, hơi thở dần nghẹt lại. Nhưng trong khi sắp ngạt thở, ánh mắt hắn lại bình tĩnh dần, như thể đã buông xuôi chờ chec.



Dáng vẻ này...



Ngay khoảnh khắc ta suýt nữa siết gãy cổ hắn, ta buông tay ra.



Hắn lập tức há miệng thở dốc, đầu cúi gằm, ho sặc sụa dữ dội như thể sắp ho cả lá phổi ra ngoài.



Ta đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói:



“Đã mất lưỡi rồi thì lo mà giữ lấy mấy ngón tay đi, bằng không, bản cung không ngại khiến ngươi tàn phế thêm một lần nữa.”



“Triệu… Tử… Ngọc…” Hắn đột ngột cất tiếng, giọng khàn đặc như rách cả cổ họng.



Ta phải mất một nhịp mới nhận ra, hắn đang gọi tên ta.



“Nàng… có… từng… tin… ta… không?”



Ta khựng lại, im lặng không đáp, chỉ xoay người bước ra khỏi phòng.



Khi vừa tới cửa, ta chợt dừng chân, hỏi:



“Vì sao ngươi không nghi ngờ phe nghĩa quân còn lại là người của ta?”



Hạt Dẻ Rang Đường

Hắn lắc đầu, trả lời đứt quãng: “Tuổi… không… khớp…”



Vì đã mở lời, nói năng của hắn cũng trôi chảy dần.



Ta suy nghĩ một lát, quả thật đúng như vậy.



Vị thủ lĩnh kia là một thiếu niên tướng quân, đương nhiên chẳng thể có dây mơ rễ má gì với tiên hoàng, càng không thể là người từng dạy dỗ ta thuở nhỏ.



Chàng trai ấy, e chỉ là kẻ mượn danh nghĩa tiên hoàng để khởi nghĩa trong thời loạn, một kẻ hùng bá mưu đồ thiên hạ.



Mà ta lại khá muốn gặp hắn. Nếu có thể thu phục, cũng là một mối lợi lớn.



Có điều, khả năng lớn nhất vẫn là chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường.



Ta gật đầu, nhàn nhạt nói:



“Ngụy Chiêu, cố mà sống. Nếu ngươi thật sự muốn chec, ta rất vui lòng tiễn ngươi một đoạn.”



Dứt lời, ta rảo bước rời đi, quay sang căn dặn kẻ hầu hạ:



“Trông cho kỹ. Trừ bản cung ra, bất cứ ai cũng không được gặp hắn.”



Ta lại lần nữa giam lỏng Ngụy Chiêu.



Chỉ là hắn dường như đã quen với chuyện này, thậm chí còn khẽ mỉm cười.



Thật là biến thái!