Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 19



25.



Ta vẫn dò hỏi được chút ít tin tức.



Lần nọ, Khang Lạc vào cung thăm mẫu hậu, ta tìm gặp nàng, chỉ qua vài câu nói đã moi ra được điều mình muốn biết.



Hai cánh nghĩa quân đã tiến sát Hoa Kinh. Bọn họ đã lập giao ước: ai chiếm được kinh thành trước thì người ấy làm vương.



Trong kinh, các nhà giàu đã bắt đầu tìm đường chạy trốn, nhưng bị hoàng đế cưỡng ép phong toả cổng thành, ngăn không cho ra.



Lòng người hoảng loạn. Bách quan không còn kế sách. Hoàng đế cả ngày giận dữ điên cuồng.



Có người đề nghị đem ta treo trên cổng thành để thị uy, trấn áp phản quân. Nhưng mẫu hậu đã dùng cái chec để ngăn cản chuyện ấy.



Tất cả những điều đó, ta đều không hay biết.



Lòng ta rối bời, không biết là cảm xúc gì đang dâng lên.



Ánh mắt Khang Lạc ẩn hiện vài phần ghen tị:

"Nếu một ngày nào đó, ta và ngươi cùng gặp nạn, ngươi nghĩ mẫu hậu sẽ cứu ai?"



Ta: “…”



Ta nghĩ phần nhiều là sẽ cứu nàng.



Nhưng xem dáng vẻ nàng, hình như lại không biết?



Ta không trả lời câu hỏi đó, mà đổi sang một vấn đề khác:



"Ngươi sống ở phủ Vũ Lăng vương thế nào?"



Nàng sững người, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đầu ngón tay khẽ đặt lên bụng theo phản xạ.



Nàng cũng không trả lời ta, chỉ nhẹ giọng nói:

Hạt Dẻ Rang Đường



"Triệu Tử Ngọc, không ngờ ngươi là người đầu tiên hỏi ta câu đó."



"Mọi người đều nghĩ ta là công chúa, thì hẳn phải sống tốt, không thể có ưu phiền."



"Ta cũng từng nghĩ vậy, rằng làm công chúa thì có thể muốn gì được nấy."



"Nhưng trong thời loạn, làm công chúa còn không bằng một dân thường đội mũ rơm chân đất."



"Nếu nghĩa quân thực sự công phá vào thành, thì kẻ đầu tiên bị đem tế đao chính là chúng ta, những hoàng tử công chúa."



"Phủ Vũ Lăng vương nhận ta về, chẳng qua là vì ta là công chúa. Nhưng giờ đây ta sắp chẳng còn là công chúa nữa rồi."



"Có lẽ đây là báo ứng."



Khang Lạc rời đi.



Ta dõi theo bóng lưng nàng mà bỗng thấy, khổ nạn, hóa ra lại là một điều quý giá.



Ta khổ sở hơn mười năm, sớm hiểu được thế gian lạnh lẽo hiểm ác, vì vậy về sau mới có khả năng tự bảo vệ mình.



Còn nàng, hưởng mười mấy năm vinh hoa, đến khi trời sụp đất lở, lại chỉ biết thả mình trôi theo dòng.



Vận mệnh thật là thứ huyền diệu.



Không thể cưỡng cầu, cũng không thể khước từ.



Hoàng đế càng lúc càng không thể ngăn được cục diện. Bầu không khí trong cung ngày một căng thẳng.



Hôm ấy, mẫu hậu đột ngột gọi ta vào chính điện.



Đã lâu rồi chưa gặp, bà tiều tụy thấy rõ, dường như cả thân thể đã bị rút cạn sinh khí.



Bà nhìn ta, ánh mắt phức tạp vô cùng.



“Con đi đi.”



Giọng bà rất bình thản.



Ta cảm nhận được một sự đoạn tuyệt, một sự buông bỏ.



Bỗng nhiên, ta hiểu ra điều gì đó.



Trước đây, mẫu hậu vừa có tình với ta, lại vừa còn nghĩa với hoàng đế, nên mới luôn do dự, chao đảo.



Một bên là m.á.u mủ, một bên là phu thê nghĩa nặng tình sâu.



Bà khó lòng chọn lựa, nên mới đưa ra bao nước cờ sai.



Nhưng giờ đây, bà không cần chọn nữa.



Hoàng đế đã dùng cái chec giả của bà để lừa ta quay về, nhưng cũng vì thế mà vĩnh viễn đánh mất trái tim bà.



Mẫu hậu không còn tình yêu, cũng chẳng khác gì những phi tần u uất bị lãng quên trong cung: nhan sắc tiều tuỵ, tóc bạc sớm điểm.



Còn ta, cũng chẳng phải không có cái giá của mình.



Trước kia mẫu hậu có lỗi với ta, giờ thì không còn nữa.



Nợ nần ân oán giữa hai mẹ con, đã được thanh toán xong.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà sắp xếp người đưa ta rời khỏi cung. Ta theo một ma ma đi vòng vèo khắp các ngõ ngách trong cung, cuối cùng tới một cung điện hẻo lánh đổ nát.



Bà ta xoay một cơ quan bí mật, một cánh tường lặng lẽ xoay chuyển, phía sau hiện ra một mật đạo.



Thấy ta kinh ngạc, ma ma cung kính nói:



"Đây là đường thoát hiểm tiên hoàng từng chuẩn bị riêng cho hoàng hậu. Trong cung chỉ một mình hoàng hậu biết đến. Hoàng hậu từng dùng nó để trốn đi, nhưng đáng tiếc, bị bệ hạ bắt lại."



"Công chúa đừng trách hoàng hậu, hoàng hậucũng chỉ là một nữ nhân xinh đẹp yếu đuối mà thôi."



"Xin công chúa bảo trọng."



“…”



Ta không nói nên lời.



Quả thực bị chấn động.



Không ngờ tiên hoàng đã sớm chuẩn bị đường thoát thân cho hoàng hậu. Tiên hoàng đã nhận ra đệ đệ mình có dã tâm với thê tử của mình sao? Hay tiên hoàng đã lường trước việc đệ đệ sẽ tạo phản?



Chuyện xưa, giờ đã không còn ai có thể xác thực nữa.



Ta hỏi:

“Nếu ta rời đi, hoàng đế sẽ đối xử với mẫu hậu ra sao?”



Ma ma mỉm cười:

“Một ngày làm phu thê, trăm ngày còn nghĩa.”



Ta im lặng giây lát, rồi bước vào mật đạo, men theo hành lang phủ đầy bụi bặm mà tiến về phía trước.



Trong bóng tối, từng bước ta bước đi loạng choạng, đầu óc rối như tơ vò.



Từ ngày rời Phật tự trở lại cung, ngắn ngủi mấy hôm mà biết bao chuyện xảy ra, gương mặt mẫu hậu, gương mặt A Tắc cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí.



Ta nhớ lại lời của ma ma:



"Đáng tiếc hoàng hậu bị bệ hạ bắt lại rồi..."



"Một ngày làm phu thê, trăm ngày còn nghĩa..."



Ta đột nhiên khựng lại, cả người như bị một luồng khí lạnh bao trùm.



Không đúng rồi!



26.



Mẫu hậu vốn là chiến lợi phẩm của hoàng đế. Giữa họ, chưa từng tồn tại cái gọi là “một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa” , chỉ là kẻ chiến thắng thể hiện chủ quyền với chiến lợi phẩm, là kẻ nắm quyền không nỡ buông tay với báu vật tuyệt thế mà thôi.



Hoàng đế yêu vẻ đẹp độc nhất vô nhị ấy, nhưng chưa từng thật lòng lắng nghe mẫu hậu.



Mẫu hậu nguy rồi!



Ta quay phắt người, chạy ngược trở lại.



Chẳng bao lâu sau, ta đã đến được cánh cửa mật đạo.



Lối này chỉ có thể mở từ bên ngoài. Ta ra sức đạp, từng cú tung chân dốc hết sức lực, nước mắt không kìm được mà trào ra.



Cuối cùng, cánh cửa vỡ tung, ánh sáng tràn vào, cùng lúc đó, ta cũng trông thấy những ngọn lửa bừng bừng cháy rực trời.



Hướng kia là Trường Ninh cung?



Ta cắn răng lao đến Trường Ninh cung.



Trên đường, vô số cung nữ, thái giám, thị vệ hốt hoảng chạy tán loạn.



“Nghĩa quân đánh vào rồi! Mau chạy đi!”



Mỗi gương mặt lướt qua đều phủ kín nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng.



Ta dốc hết sức lực chạy tới trước Trường Ninh cung. Cửa cung rộng mở, không còn ai canh gác.



Ta lao vào.



Trước mắt là cảnh tượng khiến tim ta co thắt.

Hoàng đế đang rút kiếm kề vào cổ mẫu hậu, ánh mắt đầy cuồng nộ. Mẫu hậu lại khẽ mỉm cười, nụ cười vừa bi thương, vừa buông bỏ.



Thấy ta, hoàng đế như được tiếp thêm sinh lực. Ánh mắt hằn học lập tức loé lên tia sáng phấn khích.



Ông ta vung kiếm đ.â.m thẳng về phía ta.



Ta nghiêng người tránh được, lách vòng ra sau lưng ông ta, một tay vung c.h.é.m thẳng vào cổ tay đang cầm kiếm, đoạt lấy trường kiếm rồi xoay ngược tay đ.â.m vào tim ông ta.



Cảm giác thanh kiếm đ.â.m xuyên thịt, vừa cùn vừa sắc, rất đặc biệt.



Máu tươi b.ắ.n thẳng lên mặt ta, nóng hổi, dính dấp.



Ông ta trừng mắt nhìn ta, không thể tin nổi, gương mặt đầy độc hận và tiếc nuối:



"Trẫm… sớm nên… g.i.ế.c ngươi…"



Ta lạnh lùng rút kiếm ra, m.á.u phun xối xả, văng đầy áo.



Ta lẽ ra nên thấy ghê tởm, nhưng trong khoảnh khắc đó lại chẳng kịp cảm nhận gì cả.



Mối thù g.i.ế.c cha, cuối cùng cũng đã được báo.