Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 20



Thân thể hoàng đế đổ gục, ngã phịch xuống nền như một bao tải nặng nề.



Chín bậc chí tôn rồi cũng như bao kẻ thường dân, chec rồi cũng chỉ nằm gọn trong sáu thước đất. Thế nhưng để g.i.ế.c được một người như vậy lại là cách biệt trời vực.



Ta ngẩng đầu nhìn về phía mẫu hậu.



Ánh mắt bà vô cùng phức tạp, nước mắt từng giọt lớn từng giọt lớn lặng lẽ rơi xuống.



"Sao con còn quay lại?"



Mẫu hậu đang trách ta sao?



Thanh kiếm trong tay ta rơi “choang” xuống đất. Lòng ta thoáng chùng lại, đau đớn xen lẫn lạnh lẽo.



Sắc mặt mẫu hậu dần dịu đi. Bà vô thức liếc nhìn t.h.i t.h.ể hoàng đế trên nền đất, rồi nhẹ giọng nói:



"Đi theo ta."



Bà kéo tay ta, dẫn ta về phía ngự thư phòng.



Trên đường đi, cung nữ thái giám bỏ chạy tứ tán. Một số nghĩa quân đã vào cung, bắt đầu cướp phá khắp nơi.



Lòng người dễ động vì vàng bạc. Những nghĩa quân ấy sớm đã quên mất lý tưởng ban đầu.



Ta tiện tay g.i.ế.c vài kẻ ngáng đường, một mạch hộ tống mẫu hậu tới được ngự thư phòng.



Mẫu hậu sắc mặt tái nhợt. Vừa vào trong, bà lập tức đóng chặt cửa điện, rồi vội vàng lục lọi khắp bàn sách.



Chẳng mấy chốc, bà tìm ra một con ấn.



"Ngọc tỷ truyền quốc, con cầm lấy. Tân đế sắp vào cung, bất kể là ai, con có thể dùng thứ này để đổi lấy một mạng sống."



Ta mấp máy môi, nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng vẫn không nói ra sự thật.



Không nói cho bà biết, kẻ tạo phản chính là ta.



Bởi nếu nói ra có lẽ bà sẽ hận ta mất.



Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác hư nhược lại một lần nữa ập đến.



Có một sự nghẹn ngào không tên đè nặng nơi lồng ngực, khiến ta nghẹt thở.



Mẫu hậu vẫn tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng, giữa đống sách tấu thư, bà lấy ra một bức họa cuộn tròn.



Bà cẩn thận mở ra, trong mắt tràn đầy nghiêm trang lẫn vui mừng.



"A Ngọc, con xem đây là ai?"



Ta cúi nhìn bức hoạ.



Một khuôn mặt vẽ sống động như thật.



Là… Ngụy Chiêu?



Hạt Dẻ Rang Đường

Không, không phải hắn!



Khóe mắt người trong tranh có một nốt ruồi lệ đỏ rực, ánh mắt trầm tĩnh nhưng cương nghị ấy, rõ ràng là Ninh Tắc.



A Tắc… người ta thương…



Mẫu hậu khẽ nói:



"Hắn là thiếu tướng quân của Minh gia quân — Minh Tắc. A Tắc của con chưa chec. Hắn đã trở về tìm con rồi."



"A Ngọc, vận may của con đã đến rồi."



27.



Bỗng nhiên, ta hiểu ra, vì sao hôm ấy hoàng đế rõ ràng căm hận ta đến tận xương tủy, vậy mà vẫn đồng ý để ta viết thư khuyên hàng.



Thì ra, ông đã sớm biết người tạo phản là A Tắc.



Ông ta cho rằng A Tắc nhất định sẽ nghe lời ta.



Nhưng, A Tắc vì sao không chec?



Tại sao chàng lại trở thành Minh Tắc?



Đầu óc ta rối như tơ vò.



Mẫu hậu đặt những vật kia vào tay ta, dịu giọng:



“A Ngọc, đi đi, hãy đi tìm hắn. Hanứ đã từng vì con mà chec một lần, thì cũng sẽ vì con mà chec lần thứ hai.

Hắn là người xứng đáng để gửi gắm cả đời.”



Bà rút ra một tờ giấy, đưa cho ta:



“Đây là hưu thư dành cho Ngụy Chiêu. Mẫu hậu đã đóng ấn. Từ nay về sau, sẽ không còn ai có thể sắp đặt số phận của con nữa.”



“A Ngọc, con tự do rồi.”



Bà đẩy ta ra cửa. Nhưng ngay trước khi cánh cửa khép lại, bà lại bất chợt nắm lấy tay ta, ánh mắt mang theo chút van nài.



“A Ngọc, nghĩa quân khởi binh dưới danh nghĩa con. Dù thế nào họ cũng sẽ đối xử tốt với con. Mẫu hậu không còn gì phải lo lắng nữa.”



“Mẫu hậu chỉ xin con một điều cuối cùng… Nếu có thể… giúp đỡ Doãn Nhi một chút, được không?”



“Doãn Nhi bị mẫu hậu chiều hư rồi, không có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ biết thuận theo dòng chảy.”



“Con dũng cảm hơn Doãn Nhi, thông minh hơn Doãn Nhi. Đây là điều cuối cùng mẫu hậu cầu xin con. Con đồng ý với mẫu hậu… có được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tâm trí ta cuối cùng cũng dần tỉnh táo lại. Cảm xúc cảm động nhạt dần, chỉ còn tràn đầy đè nén và không cam lòng.



Lúc mẫu hậu gả ta cho Ngụy Chiêu, là bởi vì ta thông minh, ta dũng cảm, nên ta có thể chấp nhận cảnh nhà chồng lụn bại, chấp nhận trở thành thê tử của tội thần?



Dựa vào đâu?



Dựa vào ta mạnh mẽ hơn, nên ta phải chịu khổ?



Kẻ yếu thì được sống sung sướng?



Ta cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi ra câu hỏi mà Khang Lạc từng hỏi ta:



“Nếu có một ngày, con và Khang Lạc cùng rơi vào cảnh nguy nan, người chỉ có thể cứu một người, vậy mẫu hậu sẽ cứu ai?”



Giọng mẫu hậu đột nhiên nghẹn lại, bà mở to mắt nhìn ta đầy kinh ngạc, không dám tin.



Khoảnh khắc đó, ta chợt thấy trong ánh mắt bà thấp thoáng bóng dáng của Khang Lạc.



“A Ngọc…” Bà lùi liên tiếp, như thể ta là yêu ma quỷ quái.



Ta bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, như thể đã rút mình khỏi tất cả, đứng nhìn mọi chuyện từ xa.



“Người sẽ chọn cứu Khang Lạc, phải không?”



“Không phải vậy!”



“Thật không?”



Ta cong môi cười, nụ cười đầy chế nhạo, nhìn bà không chớp mắt:



“Vậy đây là cái gì?”



Ta rút từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy, trên đó là một ký hiệu, ký hiệu trên người một sát thủ.



Năm ấy, khi ta ở chùa Vân Sơ, từng không ít lần bị ám sát. Phần lớn sát thủ đều do hoàng đế sai tới.



Nhưng chỉ có một lần, sát thủ đó có dấu vết hoàn toàn khác.



Từ lâu, trong lòng ta đã nảy sinh nghi ngờ, nhưng vẫn không dám tin.



Nếu không có hôm nay, ta thà vùi kín bí mật ấy suốt đời.



Nhưng giờ đây, ta rất muốn có một câu trả lời rõ ràng.



Ta tự nhủ: Buông bỏ đi, Triệu Tử Ngọc. Chỉ khi chec tâm, ngươi mới thật sự có thể rời đi.



Thế nhưng, trong sâu thẳm, ta vẫn mang theo chút hy vọng mong manh, hy vọng rằng ta đã trách nhầm mẫu hậu. Rằng bà thật sự vô tội.



Mẫu hậu vừa trông thấy tờ giấy ấy, gương mặt vốn dịu dàng lập tức trở nên đắng chát, mong manh đến lạ.



Bà lùi từng bước, rồi cả người đổ sập xuống bàn, va mạnh làm sách vở đổ rơi đầy đất.



Bà nhìn ta qua làn nước mắt mờ nhòe, hé miệng, nhưng chỉ phun ra từng ngụm m.á.u đen đặc sánh.



Ta sững người.



Mẫu hậu đã uống thuốc độc?



Ta theo phản xạ định đỡ lấy bà, nhưng rồi lại khựng lại, như thể đang giận dỗi chính mình.



Hai mẹ con, rõ ràng cách nhau chỉ vài bước, vậy mà lại như bị ngăn bởi cả một vách núi.



Giọng bà yếu dần, trong đó mang theo vẻ buông xuôi:



“Con… đều biết cả rồi…”



“Ta nghĩ… ta có thể giấu con…”



“Năm ấy, trong cung, ta đứng đâu cũng thấy khó. Bệ hạ đã cạn tình, Chiêu phi hoành hành, liên tục dùng con để châm chọc ông ấy… khi đó Doãn Nhi mới sáu tuổi, bị người ta hạ dược…”



“Khi ấy, ta bị ma quỷ che mắt… Nếu nhất định phải hy sinh một người để người kia được sống tốt hơn… ta chỉ có thể lựa chọn đứa không lớn lên bên cạnh ta.”



“A Ngọc… mẫu hậu xin lỗi…”



“Xin lỗi con…”



Giọng nói bà càng lúc càng yếu, nhưng ánh mắt ấy vẫn không nỡ rời ta.

28.



“Nếu chỉ có thể bỏ một người lại… thì chỉ có thể là đứa trẻ không lớn lên bên cạnh ta.”



Cuối cùng, bà cũng thừa nhận sự thật.



Ta đã hỏi được đáp án, nhưng đáp án đó lại đánh ta tan thành từng mảnh.



Trong lòng ta như có một cái lỗ lớn bị xé toạc, gió lạnh rít gào từng hồi qua tim gan.



Ta bước tới bên bà trong vô thức, cúi đầu nhìn xuống, một mỹ nhân, dẫu có chec bằng thuốc độc, vẫn mang vẻ đẹp bi thương khiến người mê mẩn.



Ta cúi người, ôm bà vào lòng, nhẹ nhàng lau đi vết m.á.u đen nơi khóe môi, ghé sát tai bà thì thầm:



“Mẫu hậu, kẻ tạo phản là con. Người đoạt lấy giang sơn Đại Chu cũng là con. Chúng ta huề rồi. Người không cần phải chec nữa. Hãy sống tiếp, sống để nhìn xem con trở thành nữ đế thế nào. Giải dược ở đâu?”



"A Ngọc!"



Bàn tay bà run rẩy bấu chặt lấy vạt áo ta, ánh mắt chan chứa kinh ngạc, lại dần dần ngập tràn yêu thương.



"Con… giỏi lắm… còn giỏi hơn cả mẫu hậu…"



"Không có giải dược."