Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 3



Thừa tướng nơi triều đình, đương nhiên sẽ không biết đến một công chúa từng ẩn mình trong cửa Phật.



Nhưng với tư cách là phụ thân của Ninh Tắc, có lẽ ông từng gặp ta rồi.

Ngụy thừa tướng dường như cũng nghĩ đến điều này, ông thở dài, chắp tay cúi mình:



“Đa tạ công chúa đã rộng lòng cứu giúp, bảo vệ Ngụy gia. Ngụy gia mang ơn công chúa một phần đại nghĩa.”



Đến lượt ta kinh ngạc.



Không ngờ ông lại thừa nhận.



Ngụy thừa tướng khẽ thở dài, giọng khàn đặc:



“Công chúa đoán không sai. Thần đã ba lần cầu bệ hạ ban hôn, nhưng đều bị từ chối.”



Ta gật đầu.



Là người lèo lái cả Ngụy gia, ông đương nhiên là người cảm nhận rõ nhất biến động ngầm trong triều đình.



Ông từng toan tính dùng hôn sự giữa Ngụy Chiêu và công chúa Khang Lạc để lấy lòng phụ hoàng, ổn định thế cục.



Nhưng đáng tiếc, khi phụ hoàng đã quyết, đến mẫu hậu cũng chưa chắc lay chuyển được.



Khi mọi hi vọng tan biến, ông buộc phải bỏ rơi Ngụy Chiêu, chuyển trọng tâm vào việc bồi dưỡng trưởng tử và thứ tử của Ngụy gia.



Đừng nhìn hai người kia không mấy tiếng tăm, xét về năng lực, đều vượt xa Ngụy Chiêu.



Tội nghiệp Ngụy Chiêu, được phong danh là đệ nhất công tử Hoa Kinh, nhưng không biết danh tiếng đó do chính phụ thân này dày công tô vẽ.



Chỉ vì hắn sinh ra một dung mạo khiến Khang Lạc công chúa vừa nhìn đã si mê.



Phụ hoàng không gật đầu, Ngụy gia như đứng bên bờ vực.



Mà đúng lúc ấy, ta xuất hiện, chọn Ngụy Chiêu.



Từ một quân cờ bị vứt bỏ, hắn lại trở thành con át chủ bài trên bàn cờ, chỉ là… hắn không hề hay biết.



Ngụy thừa tướng chân thành cúi mình hành lễ.



Ta thản nhiên đón nhận.



Cuối cùng, ta hỏi:



“Ta quen biết Ninh Tắc… là nằm trong tính toán của ngươi sao?”



Cả người ông run lên, quỳ phịch xuống sàn.



“Thần không dám! Thần thật sự không dám!”



Ta từ trên cao nhìn xuống, không thấy một chút hoảng loạn nào trên mặt ông, ánh mắt vững vàng.



Ta khẽ thở ra một hơi. Có lẽ, ta gặp Ninh Tắc là thật sự tình cờ.



Dù thế nào đi nữa, Ninh Tắc cũng chec rồi, chec vì ta.



Nếu đó là sự sắp đặt của Ngụy thừa tướng, thì ta cũng nên cảm ơn ông ta, đã mang đến cho ta, trong những năm tháng tuổi thơ lạnh lẽo cô độc, một tia ấm áp hiếm hoi.



Ta lấy ra miếng ngọc bội từ trong ngực, ném cho ông.



“Ngọc bội của A Tắc. Để Thừa tướng giữ lấy, làm chút kỷ niệm.”



Ta nhắc nhở ông, đừng quên A Tắc.



A Tắc chỉ có một thân nhân duy nhất là ông, nếu ông không đốt giấy tiền vàng mã cho chàng ấy, ở dưới cửu tuyền, chàng ấy chắc sẽ phải sống những ngày nghèo khó.



Ngụy thừa tướng nắm chặt ngọc bội, lặng lẽ cất đi.



Sau cùng, ông lên tiếng:



“Hay là… để thần khuyên bảo A Chiêu, nói cho hắn biết bệ hạ từng từ chối hôn sự này…”



Ta bật cười:



“Nói để làm gì? Hắn tin sao?”



“Để hắn hận ta cũng tốt. Ta chẳng có chút tình cảm gì với hắn cả.”



“Nếu để hắn dây dưa mãi, ta còn thấy phiền. Thừa tướng ngươi chắc cũng hiểu rõ con mình, khi im lặng thì giống đóa hoa u nhã, nhưng một khi mở miệng thì ta sợ mình không kìm được, diễn không nổi nữa mà tự tay g.i.ế.c hắn mất.”



Ngụy thừa tướng im lặng không nói nên lời.



5.



Ta có thể sống sót ở chùa Vân Sơ, là vì ta chưa từng là người dễ bắt nạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tất cả ni cô ở Hoa Kinh đều biết: làm ni cô ở chùa Vân Sơ là khó nhất, tỷ lệ tử vong cao đến rợn người.



Trong mười tám năm ở đó, ta đã gặp vô số lần ám sát, lớn có, nhỏ có.



Bao lớp ni cô đã lần lượt bị thay thế, chỉ có ta là bình yên vô sự.



Ta từ nhỏ đã học võ, lại là kỳ tài bẩm sinh.



Nếu không phải là nữ nhân, lại còn mang thân phận công chúa, thì ta đã có thể cầm thương cưỡi ngựa, ra trận g.i.ế.c địch vì nước.



Đáng tiếc, ta là nữ nhân.



Dù trong lòng có mưu lược, cũng không thể bộc lộ ra ngoài.



Ta chỉ có thể bước từng bước nhẹ nhàng, làm ra vẻ yếu đuối bất lực để mong được phụ hoàng mẫu hậu thương hại.



Mà ta không biết, sự thương hại này liệu có thể kéo dài được bao lâu.



Bởi lẽ, không ai muốn mãi sống trong cảm giác tội lỗi cả.



Ngụy Chiêu bị giam lỏng đủ bốn mươi chín ngày, cuối cùng cũng được ta thả ra.



Hắn như con sói bị chọc giận, vừa được thả liền giận dữ xông thẳng ra khỏi phủ.



Ta cứ tưởng hắn sẽ về phủ thừa tướng để oán than, ai ngờ… hắn lại đến Hồng Ngọc Lâu.



Và ở lì suốt ba ngày.



Hồng Ngọc Lâu là nơi nào?



Chính là nơi xa hoa hoang lạc bậc nhất của Hoa Kinh, tụ điểm ăn chơi của giới quyền quý.

Hạt Dẻ Rang Đường



Các cô nương ở đó, ai nấy đều là tuyệt sắc giai nhân.



Khi nghe tin này, ta không tức mà bật cười.



Ngụy thừa tướng mưu trí cả đời, không ngờ lại sinh ra một đứa con ăn chơi trác táng đến thế.



Tốt lắm. Vừa hay ta cũng muốn biết Hồng Ngọc Lâu là nơi ra sao, là ai đứng sau thao túng chốn này.



Ta dẫn người rầm rộ đến Hồng Ngọc Lâu.



Đường đường là công chúa mà làm chuyện này đúng là có phần không đoan chính. Nhưng ta chẳng màng.



Ai bảo ta là công chúa lớn lên ở chùa, không ai dạy dỗ, nên mới thành nàng công chúa ngông cuồng vô lễ như bây giờ?



Vừa bước vào Hồng Ngọc Lâu, ta đã kinh ngạc trước sự xa hoa tráng lệ nơi đây.



Tất cả mọi thứ đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nhưng bên trong lễ nghi ấy, lại được biến tấu đến vô cùng tinh xảo, đúng là cao tay.



Ta vừa ngồi xuống, ba trăm cấm vệ quân của phủ công chúa liền tràn vào, dọn dẹp toàn bộ nơi này.



Tất cả các kỹ nữ, tú bà, quản lý và khách làng chơi đều bị đuổi sạch. Trong số đó, có cả Ngụy Chiêu say mèm.



Ta nín thở, tránh mùi rượu, ra vẻ đau lòng, dùng khăn lụa lau loạn lên mặt hắn vài cái.



Ta cảm giác hắn khẽ động, nhưng lại gồng mình cố giữ mặt không nhúc nhích.



Ta bí mật véo mạnh vào tay hắn một cái, thấy hắn đau đến toát mồ hôi mà vẫn không dám rên, ta suýt nữa bật cười thành tiếng.



Ta nhìn tú bà, sắc mặt trầm xuống.



Trương ma ma quát lớn:



“Một tiện dân, không đủ tư cách nói chuyện với công chúa! Mau gọi chủ nhân của ngươi ra đây xin lỗi!”



Hay lắm, Trương ma ma.



Không hổ là người mẫu hậu phái đến hỗ trợ ta, rất biết cách phối hợp.

 

Tú bà không dám chậm trễ, lập tức cho người đi báo tin.



Chẳng mấy chốc, một người trông như quản sự bước ra, tay cầm một chiếc hộp gấm, cung kính dâng lên:



“Công chúa, xưa nay Hồng Ngọc Lâu không có chủ. Bắt đầu từ hôm nay, ngài chính là chủ nhân nơi này.”



Trong hộp là sổ đỏ và giấy tờ nhà đất.



Đúng là hào phóng!



Có thể nhanh chóng dâng cả sản nghiệp thế này lên tay ta, đúng là không phải người đơn giản.