"Nếu phải chec, ta lẽ ra nên chec từ lâu rồi. Năm đó không chec, để lại tai tiếng khắp nơi; nếu bây giờ cũng không chec, sử sách sẽ viết về ta thế nào đây?"
"Ta biết rõ bệ hạ không xứng đáng, nhưng ta không còn cách nào khác. Có khi con đường trước mặt không có lối đi, thì cứ nghiến răng mà bước tiếp, vậy mới là con đường đúng."
"Ta còn sống, sẽ chỉ là vết nhơ trong cuộc đời con. A Ngọc, xin lỗi con…"
"Doãn Nhi… Doãn Nhi…"
Bà nhìn ta chằm chằm, như thể chờ đợi một lời hứa.
Lòng ta lạnh đến phát run. Ta cắn chặt răng, cố hết sức không để bản thân bộc lộ chút cảm xúc nào, ta sợ chỉ cần hé môi, m.á.u tươi trong miệng sẽ trào ra mất.
Cuối cùng, bà không chống đỡ nổi nữa. Bà nhắm mắt lại trong vòng tay ta. Ta ngơ ngác ôm lấy thân thể ấy, cảm nhận hơi ấm từng chút một tan biến.
Ta nghĩ chắc mình không yêu mẫu hậu.
Bằng không tại sao không thể đồng ý với bà?
Tại sao lại không rơi nổi một giọt nước mắt?
Không biết đã qua bao lâu, một tràng tiếng đập cửa dồn dập kéo ta trở về hiện thực.
Có người loạng choạng lao vào.
Là Ngụy Chiêu!
Hắn hoảng hốt vô cùng. Vì mất nửa đầu lưỡi, không nói ra lời, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
"Chạy!"
Hắn lập tức chộp lấy bút mực, viết nguệch ngoạc lên giấy:
“Không phải Lục Diệu.”
Ta sững người. Nếu không phải sư phụ Lục Diệu chiếm được Hoa Kinh trước, vậy là A Tắc?
Thế nhưng Ngụy Chiêu lại lắc đầu.
"Người… thứ… ba."
Hơi thở ta như nghẹn lại.
Chả trách những kẻ xông vào hoàng cung hôm nay chẳng khác gì thổ phỉ, thì ra chẳng phải quân của sư phụ, cũng chẳng phải của A Tắc.
Đúng lúc đó, một nghĩa quân xông vào.
Ta vung kiếm chặn hắn lại, ép hắn khai thật.
Thì ra, bọn chúng là đám binh sĩ canh thành, thấy Hoa Kinh sắp thất thủ, bèn quay đầu trá hình làm nghĩa quân để tranh thủ hôi của!
Ta: “…”
Hóa ra là quân triều đình.
Ta không nói lời nào, một kiếm xuyên n.g.ự.c hắn.
Khi ánh mắt ta lướt qua mặt đất, ta bất ngờ trông thấy một phong thư là thư khuyên hàng do chính tay ta viết.
Tại sao lá thư đó lại ở đây?
Chẳng phải lẽ ra nó phải được đưa ra ngoài rồi sao?
Đúng lúc đó, Ngụy Chiêu bất ngờ kéo từ sau tấm rèm ra một người, là tên thái giám tổng quản luôn theo sát bên cạnh hoàng đế.
Hắn đã ẩn mình nãy giờ, mà ta lại không hề phát giác.
“Tại sao thư khuyên hàng lại ở đây? Có phải bệ hạ chưa từng gửi thư của ta ra ngoài?”
Tên thái giám run lẩy bẩy, quỳ như chó cúi đầu, giọng run rẩy:
“Bệ hạ… chỉ gửi đi một phong…”
“Gửi cho ai?”
“Minh… Minh Tắc!”
Hỏng rồi.
Cả người ta lạnh toát. Tay cầm thư cũng không ngừng run rẩy.
Lá thư này ẩn chứa một bí mật.
Trong thư là một bài thơ thất ngôn luật, thực chất là mật mã để giải ra một kế hoạch tác chiến.
Đây là mật ước giữa ta và sư phụ Lục Diệu, nếu chẳng may thư bị chặn lại, người khác cũng sẽ không đoán được nội dung thực sự.
Ta đã viết hai bức thư giống hệt nhau, để đánh lạc hướng hoàng đế. Cho dù thư rơi vào tay người lãnh đạo nghĩa quân còn lại, hắn cũng sẽ cho rằng đó chỉ là thư khuyên hàng đơn thuần.
Một kẻ xưng hùng xưng bá trong loạn thế, sao có thể chỉ vì vài lời khuyên nhủ của một công chúa nhỏ mà bỏ hết bá nghiệp?
Cho nên với người ngoài, bức thư ấy vốn vô dụng.
Nhưng nếu người nhận thư là A Tắc, thì lại hoàn toàn khác.
Mật mã thơ thất ngôn, chính là do A Tắc nghĩ ra.
Chàng có thể giải được kế hoạch ẩn trong thư!
Kế hoạch đáng ra phải gửi cho sư phụ… lại đến tay A Tắc.
Khoảnh khắc đó, ta hoảng rồi.
29.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta phải ngăn bọn họ lại.
Ta không thể trơ mắt nhìn A Tắc và sư phụ c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.
Ta gắng gượng tiến lên một bước trong cơn choáng váng, nhưng lại bị vấp phải t.h.i t.h.ể của mẫu hậu, ngã sấp xuống đất.
Ngụy Chiêu vội vàng đỡ ta dậy, ánh mắt hắn kiên định, ra sức lắc đầu, rồi chỉ vào chính mình:
“Ta… đi…”
Ta nhìn hắn, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Lúc này, đại thái giám bên cạnh run rẩy nói:
“Công chúa, đám quân lính đào ngũ kia không phải người! Có, có cung nữ đã bị làm nhục rồi! Thi thể của hoàng hậu nương nương e rằng cũng…”
Hắn không dám nói tiếp nữa.
Nhưng ta hiểu, hắn không nói sai.
Trong lịch sử, mỗi lần cung đình thất thủ, các phi tần và cung nữ bị loạn quân giày xéo là chuyện thường thấy.
Thậm chí có những cung phi nổi danh một thời, dù chec rồi cũng không được yên ổn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mẫu hậu của ta, người từng là đệ nhất mỹ nhân của Hoa Kinh.
Một luồng dũng khí dâng lên trong tim, ta lấy ra một tín vật trong người, đưa cho Ngụy Chiêu.
“Hãy đi tìm Minh Tắc. Nói với chàng ấy: Tuyệt đối không được g.i.ế.c sư phụ ta! Không được!”
Ngụy Chiêu trịnh trọng gật đầu, xoay người chạy như bay về phía chuồng ngựa, nhanh như gió cuốn, quyết tuyệt như thể không quay đầu lại nữa.
Ta dõi theo bóng hắn khuất dần, điều chỉnh hơi thở, đứng dậy, quay sang đại thái giám, lạnh giọng:
“Truyền lệnh xuống, toàn bộ hậu phi, cung nữ, thái giám đều phải tập trung tại ngự thư phòng. Toàn bộ thị vệ trong cung, theo bản cung g.i.ế.c giặc!”
Đại thái giám ngẩn ra một khắc, sau đó trong mắt ông ta dâng tràn xúc động.
“Tuân mệnh! Nô tài tuân mệnh!”
Ông ta vấp váp chạy đi, hô to không ngớt, chỉ trong chốc lát, hàng loạt cung nhân bắt đầu truyền lời.
Ta lẫn vào dòng người, gặp địch thì giết, rất nhanh đã quy tụ được hơn trăm thị vệ cùng ta xông pha.
Máu nhuộm đỏ tà váy, bảo kiếm sắc bén đã cùn vì c.h.é.m quá nhiều.
Bọn cướp giả nghĩa quân thất kinh tháo chạy, từng tên bị c.h.é.m ngã trong vũng máu.
Dưới ánh chiều tà, ta bước vào ngự thư phòng.
Mọi người đều dùng ánh mắt đầy tôn kính nhìn ta, cúi người hành lễ với lòng biết ơn tràn đầy.
Ta lập tức trông thấy mẫu hậu.
Thi thể của người đã được các cung nữ thu xếp gọn gàng, an ổn nằm trên một chiếc giường mềm.
Khuôn mặt người thanh thản, dịu dàng như đang ngủ.
Ta quỳ trước giường, trong lòng dâng lên nỗi bất an.
Ngụy Chiêu hẳn đã mang được tin đi rồi chứ?
Họ… nhất định phải bình an…
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lạ. Các thị vệ lập tức chặn người tới.
Ta nghe thấy tiếng áo giáp khẽ động, rồi tiếng người tháo mũ giáp, quỳ xuống hành lễ:
“Thần Minh Tắc đến cứu giá trễ, xin công chúa giáng tội. Công chúa điện hạ vạn phúc kim an.”
Giọng nói ấy…
Sao mà quen thuộc đến thế!
Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc đó, nước mắt ta lập tức trào ra, không sao kiềm chế được.
Nụ cười trên môi tự nhiên nở rộ, thân thể đã tê lạnh dường như cũng dần ấm lên.
A Tắc. Là A Tắc của ta!
Chàng… đã trở về rồi!
Niềm vui và nỗi sợ tràn ngập trái tim ta cùng một lúc.
Ta sợ, sợ đó chỉ là ảo giác.
Nên vẫn không dám quay đầu nhìn.
Người phía sau vẫn lặng lẽ chờ đợi ta, không thúc giục, không sốt ruột.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng, ánh mắt chàng vẫn luôn dõi theo bóng lưng ta, chưa từng rời đi dù chỉ một khắc.
Ta lén lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy, từ từ xoay người lại, nhìn về phía chàng, nơi có nốt ruồi lệ đỏ nơi khoé mắt ấy.
Là thật. Chính là A Tắc.
Quả nhiên là A Tắc.
Chàng quỳ một chân xuống đất, lưng thẳng tắp.
Chàng đen đi, gầy đi.
Trên người đầy vết máu, nhưng gương mặt thì đã được lau sạch sẽ, như sợ ta không nhận ra.
Khi thấy ta, nụ cười của chàng nở ra, rạng rỡ như nắng sớm sau mùa tuyết, nụ cười thuần khiết của thiếu niên năm nào trên núi, từng hiện trong giấc mơ ta bao lần.