Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 22



Chàng đứng dậy, tiến lại gần, ôm chặt ta vào lòng, như thể muốn đem tất cả linh hồn và thể xác ta hoà làm một với bản thân mình.



“A Ngọc, ta trở về rồi.”



“Cuối cùng ta cũng trở về rồi.”



Từng chữ, từng lời, mang theo âm điệu nghẹn ngào, như thể để gặp lại ta, chàng đã vượt qua ngàn sông vạn núi, m.á.u lửa chiến trường.



Chỉ khi ở bên A Tắc, ta mới dám khóc, mới dám cười, mới dám tuỳ hứng mà chẳng cần e ngại.



Ta hé môi, muốn nói điều gì đó...



Nhưng ta còn chưa kịp nói gì, đã bị người khác cắt ngang.



“Khởi bẩm tướng quân, thủ cấp của loạn thần Lục Diệu đã được mang về. Xin tướng quân chỉ thị xử lý.”



A Tắc vui mừng, nói:



“A Ngọc, ta dùng kế sách của nàng để thu phục loạn quân của Lục Diệu. Trận chiến này, nàng chính là đại công thần thật sự!”



Toàn thân ta như bị đóng băng, không thể nhúc nhích.



Ngay khoảnh khắc đó, ta thật sự thấu hiểu thế nào là: “giết người diệt cả lòng.”



Ta quay sang nhìn kẻ vừa nói, người ấy ngẩng đầu, chính là Ngụy thừa tướng.



“Công chúa điện hạ tính toán như thần, khiến người khác không thể không khâm phục.”



Ngụy thừa tướng nhè nhẹ vuốt chòm râu, nở nụ cười đầy vẻ tán thưởng, nhưng trong đôi mắt kia, ta thấy rõ ràng sự khôn khéo, mưu mô cùng tính toán hiểm sâu.



Ta như rơi xuống vực sâu không đáy, tâm trí bị cú sốc dữ dội đánh cho tê dại.



Ta đẩy A Tắc ra, ánh mắt gắt gao dán chặt vào chiếc hộp trong tay Ngụy thừa tướng. Mép hộp vẫn còn dính m.á.u tươi.



Ta từng bước tiến lại gần, mở hộp ra.



Là thủ cấp của sư phụ — Lục Diệu.

Sư phụ chec không nhắm mắt, gương mặt vẫn giữ nguyên nét sửng sốt như không thể hiểu nổi: vì sao?



Ta cũng không thể hiểu nổi.



Trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được một thứ gọi là “số mệnh.”



Thứ không thể chối bỏ, cũng không thể kháng cự.



Ta vô thức nhận lấy chiếc hộp ấy, ôm nó trong tay, thần trí hoảng loạn, lững thững bước ra ngoài.



A Tắc sững sờ, chặn trước mặt ta, ánh mắt lo lắng nhìn ta, nắm lấy tay áo ta:



“A Ngọc, nàng sao vậy?”



“Nàng giận ta sao?”



“Hôm đó ta thật sự nghĩ mình đã chec, ta không cố ý giấu nàng.”



“Nàng không biết đâu, ta đã làm mọi cách chỉ để được trở về gặp nàng.”



Ta cắn chặt răng, cổ họng nghẹn lại, giọng khàn khàn như thú hoang:



“Lục Diệu là sư phụ của ta!”



Ánh mắt A Tắc lập tức mở to kinh ngạc, bàn tay đang nắm lấy tay áo ta cũng khựng lại, cứng đờ.



Chắc lúc ấy, chàng cũng cảm nhận được một thứ gọi là “định mệnh nghiệt ngã.”

Yết hầu chàng khẽ chuyển động mấy lần, nhưng chẳng thốt nên lời.



Một lúc lâu sau, chàng mới khẽ nói, giọng đầy day dứt:



“A Ngọc… ta không biết…”



Biết sao được?



Ngay cả ta cũng không biết…



Ta chậm rãi lùi lại, nhìn ống tay áo mình từ từ trượt khỏi tay chàng. Rồi ta quay người, từng bước, từng bước rời đi.



Ta nghe thấy tiếng bước chân A Tắc đuổi theo sau, nhưng…



Một tiếng quát lớn vang lên, cắt đứt mọi âm thanh.



“Bệ hạ!”



“Chư tướng đang chờ người. Đại Chu đã diệt vong, tam quân vất vả lâu ngày, nên được ban thưởng. Xin người tổ chức tiệc mừng, ăn mừng ba ngày.”



Giọng Ngụy thừa tướng lạnh như băng.



Ta khựng lại.



Phải rồi…



Đại Chu… diệt vong rồi.



Bây giờ ta đã là công chúa của tiền triều.



Ta ngoái đầu, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt của Ngụy thừa tướng.



Một ánh nhìn như gươm giáo giao tranh.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau lưng ông ta, là vô số binh sĩ, từng người, từng người đều dùng ánh mắt cảnh giác và lạnh lùng nhìn ta.



Dù họ lấy danh nghĩa vì ta mà khởi binh, nhưng thực chất, tất cả đều vì công danh, lợi lộc.

Họ muốn trở thành khai quốc công thần.



Họ vừa mới lật đổ nhà Triệu, lẽ nào lại để một công chúa tiền triều tiếp tục có quyền thế?



Người tiếp theo họ muốn gạt bỏ… rất có thể là ta — vị công chúa mất nước.



Khoảnh khắc ấy… ta chợt nhận ra, vận mệnh của ta, sao mà giống mẫu hậu đến thế.



30.



Ta gặp lại Ngụy Chiêu và Khang Lạc ở ngay trước cổng hoàng cung.



Ngụy Chiêu thở hổn hển, vẻ mặt tràn đầy hổ thẹn, hắn quỳ sụp xuống, cúi gằm đầu:



“Xin… lỗ…i…”



“Ta… đến… trễ rồi…”



Khang Lạc lao tới, hoảng hốt giải thích:



“Không trách Ngụy Chiêu đâu! Là do ta thấy chàng ấy đi giữa loạn quân, sợ xảy ra chuyện nên mới sai người giữ lại. Ta chỉ muốn cứu người, có làm lỡ chuyện gì của tỷ không?”



“Mẫu hậu đâu? Phụ hoàng đâu? Đám loạn quân có làm hại đến họ không?”



Ngay khoảnh khắc ấy, ta đã đoán được toàn bộ sự thật.



Một Ngụy Chiêu thân cô thế cô giữa chốn Hoa Kinh binh loạn, lại tình cờ gặp Khang Lạc đang trốn tránh chiến loạn.



Nàng sai người giữ hắn lại, còn Ngụy Chiêu thì mất nửa đầu lưỡi, không thể giải thích rõ ràng…



Mọi thứ cứ thế, vừa ngẫu nhiên, vừa tàn khốc, ập đến.



Một lần dũng cảm hiếm hoi của Khang Lạc để cứu người, lại khiến ta mất đi hai người thân thiết nhất.



Ta vĩnh viễn không còn sư phụ, và cũng mất luôn tất cả khả năng ở bên A Tắc.



Chúng ta lẽ ra là cố nhân tương phùng, lại hóa thành oan gia gặp mặt.



Ta lạnh lùng nhìn nàng.



Trên người nàng mặc đồ dân nữ, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, sau lưng hơn trăm thị vệ tinh nhuệ, từng người ánh mắt sắc bén, hẳn là đội hộ vệ mẫu hậu phái đi bảo vệ nàng.



Nàng có trăm thị vệ.



Còn ta chỉ có một mình.



Nàng có ngàn vạn sủng ái.



Còn ta trong cùng một ngày mất đi cả mẫu hậu, sư phụ… lẫn A Tắc.



Khoảnh khắc đó, bao uất hận mới cũ cuồn cuộn dâng lên.

Ta rút trường kiếm, một kiếm chĩa thẳng vào cổ nàng.



“Tại sao?”



“Tại sao lại là ngươi?”



“Tại sao những lúc cần cứu người ngươi không cứu, đến khi không nên cứu, ngươi lại cứ cố chấp muốn cứu?”



“Tại sao ngươi không chec giữa loạn quân đi? Tại sao chứ?!”



Giọng ta thê lương như quỷ lệ gào thét, căm hận nàng đến tận xương tủy.



Khang Lạc sợ đến hồn vía lên mây, lùi lại liên tục, giẫm phải tà váy mà ngã xuống đất.

Nhưng bản năng đầu tiên của nàng lại là ôm chặt lấy bụng.

Hạt Dẻ Rang Đường



“Ta không biết…”



“Ta thật sự không biết…”



“Ta chỉ… chỉ muốn giúp tỷ…”



“Ta cũng không bỏ chạy, ta vào cung để cứu tỷ và mẫu hậu mà…”



Ta cảm thấy cổ họng như bị chặn cứng, m.á.u đã dâng tới cổ, không thể kìm lại “phụt” một tiếng, ta phun ra một ngụm m.á.u tươi.



Kiếp trước, chắc ta thiếu Khang Lạc rất nhiều tiền, nên kiếp này nàng nhất quyết hành hạ ta như thế này.



Ta từng khuyên nàng làm người lương thiện, nàng quả thực đã lương thiện một lần, nhưng lại lấy mạng ta ra làm cái giá.



Ta trở về phủ công chúa, đóng cửa không ra.



Chẳng bao lâu sau, A Tắc cho người mang đến một cỗ quan tài, bên trong là t.h.i t.h.ể sư phụ.



Ta tự tay khâu đầu và thân thể của người lại với nhau.

Ta không khéo tay, may vá vụng về, nhưng ta nghĩ, sư phụ chắc sẽ không chê trách.



Những năm ở Vân Sơ Tự, các ni cô mới đến đều rất dịu dàng với ta.



Bởi họ đều là thị vệ nữ mà sư phụ đào tạo riêng cho ta.



Để có được một đội ngũ như vậy, phải tốn không biết bao nhiêu ngân lượng.



Vì thế, mỗi lần ta gặp ông, ông đều đang lo chuyện tiền bạc.