Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 23



Khi ta còn nhỏ, ta thường đưa cho ông những đồng tiền ít ỏi mình có.



Ông xoa đầu ta, cười bảo:



“Con thật rộng lượng, nhân hậu, có phong thái của phụ thân con ngày trước.”



Ta bày cho ông kế kiếm tiền, ông mắt sáng lên, cười ha ha:



“Nếu con là nam nhi thì tốt biết mấy!”

Kết quả là ta giận, một năm không thèm nói chuyện với ông.



Về sau, ông lại nói:



“Cũng may con là nữ, nên mới có thể lớn lên xinh đẹp như thế này.”



Rồi lại một ngày, ông hỏi:



“Có muốn làm nữ đế không?”



Ta đáp:



“Muốn!”



Ông bật cười, đắc ý vô cùng, như thể đang sắp đào tạo ra một nữ đế do chính tay mình tạo nên.



Thế mà ta lại khiến ông thất vọng rồi.



Ta không làm nữ đế.



Ngược lại ta trở thành công chúa của mất nước.



Nước mắt ta rơi như mưa lớn trút xuống, từng giọt, từng giọt rơi trên khuôn mặt của ông.



Tựa như chính ông cũng đang khóc…

31.



Kinh thành ăn mừng suốt ba ngày.



A Tắc ban thưởng cho tam quân, sắc phong vô số đại tướng, lại phong Ngụy thừa tướng làm Á Phụ, quyền khuynh thiên hạ.



Chàng còn dùng tốc độ thần tốc trấn an dân chúng trong thành, liên tục ban hành các sắc lệnh, khiến bầu không khí căng thẳng nơi kinh thành dần lắng xuống.



Sau đó, chàng tuyên bố quốc tang, truy phong hoàng đế đã khuất là “Phế Đế”, lấy nghi lễ quốc gia mai táng Phế Đế và mẫu hậu.



Những việc chàng làm, kỳ thực đều là quy củ trong lịch sử.



Tân hoàng đăng cơ, nếu không có mối thù hằn sâu sắc với vị tiên đế, phần lớn đều sẽ an bài hậu sự chu đáo, dù sao thì cũng đều là thiên tử, rồi ai cũng có ngày nằm xuống.



Chỉ là...



Khi sắp xếp việc an táng cho mẫu hậu, A Tắc lại đích thân đến hỏi ta mẫu hậu nên được hợp táng với ai?



Chàng đứng trước cổng phủ công chúa.



Ta ở bên trong.



Một cánh cửa ngăn cách.

Ta không mở.

Chàng cũng không đẩy.



Ta chợt nhớ đến những lời mẫu hậu nói trước khi chec:



“Lẽ ra ta nên chec từ lâu rồi. Năm đó không chec, để lại tiếng xấu đầy mình. Nếu bây giờ cũng không chec, sử sách sẽ viết gì về ta đây?”



“Ta biết rõ bệ hạ không đáng, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.”



“Nhiều khi, trước mắt không có đường, chỉ có thể cắn răng mà bước tiếp. Đó chính là con đường tốt nhất.”



Mẫu hậu ở bên tiên hoàng chỉ vỏn vẹn một năm.

Nhưng lại sống bên Phế Đế đến tận mười tám năm.



Tình nghĩa mười tám năm, hẳn là sâu hơn một năm ân tình.

Vì Khang Lạc, bà thậm chí có thể từ bỏ ta.



Theo lý, ta nên để bà hợp táng cùng Phế Đế.



Nhưng nếu đi theo Phế Đế, bà sẽ mang danh Phế Hậu.



Một người yêu hào hoa phù phiếm như bà, có lẽ không cam tâm để sau khi chec mang một tước hiệu như vậy.



Huống hồ, trước lúc lâm chung, hai người đã rút kiếm về phía nhau.

Chắc sau khi chec, cũng không mong gặp lại.



Ngược lại, tiên hoàng là người yêu dân như con, trọng hiền đãi sĩ, tiếng thơm lưu truyền thiên hạ.

Với bà, ông cũng từng rất mực dịu dàng, tận tình tử tế.



Ta bình thản nói:



“Thỉnh bệ hạ cho phép được hợp táng mẫu hậu cùng sinh phụ của thần. Thần tạ ơn bệ hạ ân điển.”



Lời lẽ ấy, e là đã làm A Tắc tổn thương.



Chàng lặng im hồi lâu, giọng nói thấp trầm, nghẹn ngào, ẩn chứa nỗi cay đắng bị đè nén đến cực độ.



“A Ngọc, nàng hận ta.”



“Hôm đó, ta thực sự tin mình là con của Nguỵ gia. Ngụy thừa tướng bị Phế Đế ép đến đường cùng, đã nảy lòng tạo phản… Mà nàng lại là công chúa Đại Chu, ta không thể phản bội phụ thân… cũng không nỡ tổn thương nàng. Ta chỉ biết kéo dài thời gian, mong nàng có thể thay ta chăm chút cho Nguỵ gia.”



“Ta nào hay, ta là con trai của Trấn Quốc Tướng Quân, cũng không biết nàng là con gái của Tiên Hoàng…”



“A Ngọc… ta chưa bao giờ… có ý lừa gạt nàng.”



Ta nhàn nhạt hỏi:



“Thế sao chàng còn chec rồi sống lại?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Lại một khoảng lặng nặng nề bao trùm.



Hồi lâu sau, phía sau cánh cửa, vang lên tiếng A Tắc khàn đục:



“A Ngọc, ta thà rằng hôm đó thật sự chec đi.”



“Ta cũng thà rằng người nhận được thư khuyên hàng hôm ấy là sư phụ nàng, chứ không phải ta…”



Tim ta thoáng run lên.



Nếu hôm đó sư phụ nhận được thư, vậy thì người chec sẽ là A Tắc.



Kết cục ấy cũng khiến người ta rợn lạnh sống lưng.



Một hồi ớn lạnh dâng lên, ta không kìm được rùng mình.



Đây là một ván cờ chec.



Không bên nào có thể thoát.



Một cơn xúc động cuộn trào trong lòng. Ta muốn gặp chàng, muốn mở cửa.



Tay ta chạm lên then cửa, gương mặt sư phụ chợt hiện lên trong đầu.



Hạt Dẻ Rang Đường

Ngón tay ta cứng đờ.



Ta nghiến răng, ép bản thân dằn lòng xuống, gằn giọng lạnh lùng:



“Bệ hạ, xin hãy hồi cung. Thần cung tiễn bệ hạ.”



“A Ngọc!” giọng chàng nghẹn ngào, mang theo nỗi thất vọng chẳng thể diễn tả.



Ta không đáp lại.



Chỉ xoay người, lặng lẽ rời đi.



Ta ngồi trên nhuyễn tháp, khoác áo lông dày, ôm lấy lò sưởi trong tay, mà vẫn lạnh đến tận xương.



Không biết bao lâu sau, Trương ma ma bước vào, thấp giọng bẩm:



“Bệ hạ đã đi rồi.”



Ta chỉ khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.



Trương ma ma như muốn nói gì đó, nhưng rồi chần chừ. Cuối cùng vẫn cất lời:



“Bệ hạ cũng không dễ dàng gì. Chặng đường này, ngài ấy nam chinh bắc chiến… chịu bao gian khổ…”



“Đủ rồi!” Ta cất giọng dứt khoát, lạnh như băng.



Trương ma ma lập tức ngậm miệng, hồi lâu mới khẽ thở dài:



“Công chúa, người chec không thể sống lại. Dù thế nào, lão gia nhà ta cũng hy vọng người sống tốt.”



Ta không nói gì.

Sư phụ đúng là mong ta sống tốt.



Nhưng cái “tốt” mà sư phụ muốn…

Không phải là sống lặng lẽ, thuận theo số phận, để mặc người khác an bài.



Mà là sống ngẩng đầu, hiên ngang giữa trời đất.

Là chính mình nắm giữ vận mệnh.



Trương ma ma lại nói:



“Bệ hạ đã hạ chỉ, ban cho lăng mộ cạnh Tiên Hoàng, chuẩn bị an táng cho lão gia…”



Ta hoàn hồn, tâm trí trở nên rõ ràng.



Nếu bây giờ đưa đi mai táng, thì sư phụ chính là phản thần, là giặc loạn.



Nhưng người rõ ràng là quốc sư một đời, công lao lừng lẫy.



Ta nhàn nhạt nói:



“Tạm thời chưa an táng. Đợi đến ngày sư phụ nhắm mắt thanh thản mới có thể an táng.”



Trương ma ma sững sờ nhìn ta, ánh mắt đầy lo lắng và đau xót.



Bà cúi người xuống, ôm chầm lấy ta, người chưa khóc như bà đã khóc trước.



“A Ngọc… A Ngọc… sao người phải khổ đến mức này chứ…”

 



32.



Tân hoàng đã ban bố chính lệnh suốt một tháng, nhưng vẫn chưa cử hành đại điển đăng cơ.



Các đại thần nhiều lần dâng tấu thúc giục, nhưng A Tắc chỉ nói: hãy chờ thêm, chọn một ngày lành tháng tốt.



Hôm ấy.



Các ni cô ở Chùa Vân Sơ đến thỉnh ta, nói hôm nay là ngày giỗ các sư cô đã khuất.



Họ mang danh là ni cô, nhưng thực chất đều là thị vệ nữ được huấn luyện để bảo vệ ta.



Những năm tháng ấy, quá nhiều người ngã xuống, nên ta lập một ngôi mộ tập thể, gọi là mộ ni cô, chọn một ngày cố định mỗi năm để cúng tế.



Ta thay y phục chỉnh tề, lên đường đến Chùa Vân Sơ.



Sau khi lễ tế kết thúc, các ni cô ríu rít kéo ta lên hậu sơn dạo chơi.



Hậu sơn…



Nơi đó chất chứa quá nhiều ngày tháng vui vẻ của ta và A Tắc.