Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 24



Trong lòng ta đầy kháng cự, nhưng các ni cô chẳng hề e ngại ta, cười nói huyên náo:



“Đi dạo chút đi, cho khuây khoả…”



Không ngoài dự đoán, ở nơi ấy ta thấy A Tắc.



Chàng mặc lại bộ y phục như thuở còn là thiếu niên trên núi, đứng nơi sơn dã, dung mạo tuấn tú như ngọc, y hệt năm nào.



Trái tim rối loạn của ta, chỉ trong khoảnh khắc ấy lại trở nên tĩnh lặng.



Ta tiện tay bứt một nhánh cỏ đuôi chó xanh biếc, hờ hững bước về phía chàng.



A Tắc dường như thở phào, tay khẽ vuốt nhẹ một nhành hoa, hái xuống, rồi cũng bước tới gần ta.



Chúng ta cùng sóng vai, như năm xưa, cứ thế lặng lẽ bước đi, không mục đích.



Chàng kể chuyện thuở nhỏ, ta lặng lẽ lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng hờ hững đáp lại một hai câu.



Chàng dường như cảm nhận được sự lạnh nhạt ấy, bước chân khựng lại, trong ánh mắt là nỗi xót xa:



“A Ngọc, nàng còn tin ta không?”



Ta im lặng.



“Thế nàng có tin vào số mệnh không?”



Chưa đợi ta đáp, chàng đã ngẩng đầu nhìn lên tầng mây xa thẳm, giọng trầm xuống:



“Ta từng nghĩ, mình có thể nghịch thiên cải mệnh. Nhưng bây giờ ta không chắc nữa. Số mệnh tựa như quỷ thần, mà quỷ thần thì khó dò. Nhưng nếu nàng tin ta, thì dù phải đánh đổi tất cả, ta cũng sẽ dành cho nàng kết cục tốt đẹp nhất.”



Ta đáng lẽ nên cảm động.



Nhưng ta lại không.



Vì chính điều này mới khiến ta sợ.

Ta không muốn trở thành một Khang Lạc thứ hai.



Mẫu hậu tưởng như đã sắp xếp cho nàng con đường tốt nhất. Nhưng kết cục thì sao?

Phủ Vũ Lăng Vương sụp đổ, Khang Lạc bị nhốt vào thiên lao.

Ngược lại Nguỵ gia, vốn từng bị coi là mồi lửa giờ lại trở thành trụ cột triều đình, quyền cao chức trọng.



Ta nhàn nhạt hỏi:



“Thế nào gọi là ‘kết cục tốt đẹp nhất’?”



A Tắc nhìn ta, ánh mắt kiên định:



“Ta không thể trì hoãn lâu hơn được nữa. Ta sẽ đăng cơ xưng đế. A Ngọc, nàng có nguyện ý trở thành hoàng hậu của ta không?”



Ta tin, trong khoảnh khắc ấy, chàng thật sự nghĩ rằng, đó là sự an bài tốt nhất cho ta.



Hoàng hậu một nước, tôn quý biết bao.



Nhưng ta lại bật cười.



Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chàng:



“Chàng cũng muốn như Phế Đế năm xưa, g.i.ế.c huynh, cướp vợ sao?”



Một câu ấy, khiến A Tắc như bị đánh trúng chỗ hiểm.

Gương mặt tái nhợt, môi mím chặt đến không còn chút máu.



Chàng hẳn không ngờ, ta đã vì chàng mà đánh cược đến vậy.

Dùng chính cuộc hôn nhân của mình làm điều kiện, lao vào ván cờ m.á.u lửa tại Hoa Kinh.



Ta thắng.



Ta bảo vệ được Nguỵ gia, tìm ra thân thế thật sự, dấy binh tạo phản.



Nhưng cũng vì thế vận mệnh của ta bị thắt thành một nút chec.



Ta cúi mắt, né tránh ánh nhìn của chàng.



“Dù chàng có để ta giống mẫu hậu, giả chec, đổi thân phận… Nhưng cũng chỉ lừa được nhất thời. Thiên hạ sớm muộn gì cũng sẽ biết ta là công chúa tiền triều. Chàng nghĩ, triều thần có lo ngại ta phục quốc không?”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Nếu sau này, chúng ta có con, huyết thống mang dòng m.á.u tiền triều. Chàng nghĩ, nó có được lòng quần thần không?”



“Nếu chàng có ba nghìn giai lệ trong hậu cung, rồi có thêm một đứa con khác, huyết thống ‘trong sạch’ hơn.

Chàng đoán xem, triều thần sẽ chọn ai làm thái tử?”



A Tắc lập tức cắt ngang:



“Không có người khác! Cũng không có đứa trẻ nào khác! Chỉ có nàng, A Ngọc, nàng tin ta!”



Chàng nắm chặt lấy vai ta, lại sợ làm đau ta, nên chỉ có thể dồn toàn bộ sức lực vào bản thân, cả người run rẩy căng thẳng.



Ta lặng lẽ nghe.



Điều kiện ấy thật quá tốt.

Tốt đến mức gần như không thể chối từ.



Nhưng ta đã sống mười tám năm trong bóng tối, ta không muốn nửa đời sau của mình, và cả con mình, cũng phải sống như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Đó không phải là hạnh phúc.



Mà là lời nguyền.



Ta nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của chàng ra, bình tĩnh nói:



“A Tắc, ta tin chàng. Nhưng ta không thể chấp nhận sự an bài như vậy.”



Từng bước, ta lùi lại.



Trong ánh mắt thất vọng và đau đớn của chàng, ta quay người bỏ đi.



Khoảnh khắc xoay người ấy, nước mắt ta tuôn như mưa.



“Xin lỗi… A Tắc!”



Vì người chec vì ta, đã quá nhiều rồi.

Đến mức, ta không thể chỉ sống vì niềm vui, giận dữ, yêu ghét của riêng mình nữa.



33.



Ta trở về phủ công chúa.



Một người đang quỳ trước cửa phủ, lưng thẳng tắp, cả thân người tĩnh lặng như tro nguội, phảng phất như đã khổ tu nhiều năm.



Ta tiến lại gần mới nhận ra là Ngụy Chiêu.



Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn ta, trong mắt lập tức bừng sáng một tia mừng rỡ, chầm chậm đứng dậy, từ trong n.g.ự.c lấy ra một túi da dê.



“Cầm... lấy...”



“Đây là gì?”



“Cầm... lấy...”



Ta trầm ngâm giây lát, rồi đưa tay nhận lấy, lướt qua người hắn, bước vào trong phủ.



“Ngươi... hận... ta... sao?”



Ta khựng lại.



Hận hắn sao?



Những ngày qua, ta đã lặp đi lặp lại trong đầu tất cả những chuyện cũ.



Cuối cùng, ta phát hiện, đây vốn là một cục diện không lối thoát.



A Tắc không hề biết người dẫn quân là sư phụ ta, sư phụ cũng không hề biết Minh Tắc chính là Ninh Tắc.



Hai đạo quân, sớm muộn gì cũng phải đối đầu, sớm muộn gì cũng phải chec một người.



Mà nếu Ngụy Chiêu không cắn đứt lưỡi, hắn nhất định sẽ không chịu nổi hình phạt tra tấn mà khai ra ta; nhưng một khi hắn đã cắn đứt lưỡi, lại chẳng thể nào nói rõ ràng chân tướng cho Khang Lạc.



Về phần Khang Lạc, nàng ta hư vinh, yếu đuối, nhưng trong loạn quân lại có thể lấy hết can đảm để cứu người, rồi dám trở về hoàng cung, vậy cũng đã rất đáng quý rồi.



Tựa như mỗi người đều sai một chút, mà cũng như chẳng ai thật sự sai.



Cuối cùng, ta cũng không rõ bản thân nên hận ai.



Mệnh vận vô thường, chúng ta chỉ là những kẻ bị cuốn theo, muốn nghịch thiên mà đổi mệnh, e rằng cũng chỉ là lực bất tòng tâm.



Ta hỏi: “Sao ngươi không về Ngụy phủ? Giờ Ngụy gia thế lớn, ngươi quay lại, sẽ có tiền đồ rộng mở.”



Ngụy Chiêu cười lạnh, lắc đầu:



“Đã... đoạn... rồi.”



Ta không nói gì, chỉ xiết chặt túi da dê trong tay rồi trở về trong phủ.

Ta mở túi, lấy ra một tờ giấy, nét chữ chỉnh tề. Nhưng chỉ đọc vài hàng, đôi mắt ta lập tức trừng to, tay cầm giấy cũng run rẩy không ngừng.



Mắt ta bắt đầu nóng rát, ta vội vã ra lệnh: “Gọi Ngụy Chiêu tới gặp ta.”



Chẳng bao lâu sau, hắn đến.



Ta cố nén nỗi nghẹn ngào, giơ tờ giấy trong tay lên: “Cái này từ đâu ra?”



Ngụy Chiêu lắp bắp nói, giọng rất chậm, nhưng ta không thấy phiền, ta chỉ sợ hắn nói chưa đủ.



Trong vòng một tháng qua, hắn đã đến Ngụy phủ, từ miệng người trong nhà dò được chân tướng năm xưa. Sau đó, hắn đi tới nơi A Tắc khởi binh, lần lượt điều tra từng chuyện.



Năm đó, khi triều đình diệt môn phủ Trấn Quốc tướng quân, mẫu thân của A Tắc trốn thoát qua một cái lỗ chó, ẩn cư trong bóng tối, giữa gian nan sinh ra A Tắc.

Về sau, bà bị Ngụy thừa tướng tìm được. Ông ta không giao người cho tiên đế, mà lại nuôi A Tắc như con riêng.



A Tắc lớn lên thông minh hơn người, võ nghệ xuất chúng, phẩm hạnh ngay thẳng. Ngụy thừa tướng bèn mượn danh nghĩa con cháu phủ Trấn Quốc, thu phục tàn dư, mưu đồ phản nghịch ngày một rõ rệt.



Về sau, khi A Tắc thay ta chắn kiếm mà chec, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở Lĩnh Nam.



Quân cũ ở Lĩnh Nam, ai nấy đều tâm cao khí ngạo, dù dựa vào danh nghĩa Trấn quốc tướng quân mà tụ họp, nhưng để họ chịu khuất phục một thiếu niên vô danh là điều không hề dễ.



A Tắc đã phải hao tổn biết bao tâm huyết để khiến từng người trong số họ chịu phục.



Khoảng thời gian đó, chàng ngày quên ăn, đêm quên ngủ, chỉ để tính từng bước đường trở về, đường hoàng chính chính.