Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 25



Sau đó, chàng khởi binh, xông pha trận mạc, chưa từng lùi bước.



Ngụy Chiêu ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng ngời:



“Chắn... kiếm... là... chân... tình.”



“Chec... cũng... là... thật.”



“Hắn... rất... gắng... gượng.”



“Hắn... chín... chec... một... sống... mà... đến. Nàng... nên... tin... hắn.”



Không biết từ khi nào, nước mắt ta đã lăn dài.



Ngụy Chiêu còn muốn nói thêm điều gì đó, ta nghẹn giọng ngắt lời:



“Ra ngoài đi.”



“A... Ngọc…”



“Ra ngoài!”



Ngụy Chiêu ủ rũ rời đi, ta ngã vật lên giường, siết chặt chăn, không để mình bật ra một tiếng khóc nào.



Triệu Tử Ngọc, ngươi phải làm sao? Ngươi phải làm sao bây giờ?



Không biết bao lâu sau, có hạ nhân tới bẩm báo: Ngụy Chiêu đang dựng một căn chòi cỏ bên ngoài phủ công chúa, hỏi có cần ngăn cản không.



Ta lạnh nhạt nói: “Mặc kệ hắn.”



Hắn muốn khổ tu, muốn chuộc tội, muốn làm người canh cửa cho phủ công chúa, tùy hắn!



Lòng ta loạn thành một mớ, đến cả ngày mai cũng chẳng thể đoán định, còn hơi sức đâu mà lo thêm một người khác.



Về sau, Ngụy Chiêu thật sự ở lại, dựng một căn nhà cỏ bên cạnh phủ ta mà sống.



Nghe nói Ngụy thừa tướng từng tìm đến hắn.



Ngụy Chiêu không do dự, viết một bức thư đoạn tuyệt quan hệ, thề chec cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với Ngụy thừa tướng.



34.



Cuối cùng, A Tắc cũng đăng cơ làm hoàng đế.



Hôm đó, ta – thân là công chúa tiền triều – được mời đến dự đại điển đăng cơ.



Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta. Họ từng viện cớ vì ta mà khởi binh tạo phản, nay không thể g.i.ế.c ta, nhưng sự thuần phục nơi dáng vẻ của ta cũng đủ khiến họ an tâm phần nào.



A Tắc đầu đội mũ miện, mình khoác hoàng bào, áo đen viền đỏ tượng trưng cho trời đất, thắt lưng đeo đai trắng lụa mềm, dáng vẻ trang nghiêm, oai phong lẫm liệt, là hình mẫu đích thực của một minh quân thần võ.



Mắt chàng nhìn thẳng phía trước, từng bước bước lên bệ cao, rồi ngồi vào ngai vàng.



Suốt buổi lễ, chàng không liếc nhìn ta lấy một lần.



Sau khi đăng cơ, A Tắc đại xá thiên hạ.



Khang Lạc trong ngục bị phế làm thứ dân, sau đó được phóng thích.



Phủ Vũ Lăng vương cả nhà bỏ trốn, nàng không nơi nương tựa, nhưng chuyện ấy đã chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.



Ánh mắt ta từ đây chỉ còn dõi theo thế cuộc và dân sinh.



Ba tháng sau khi đăng cơ, A Tắc phát binh chinh phạt Địch quốc – một dân tộc du mục thường xuyên xâm phạm biên giới vào mùa đông. Tiên đế bất tài, nhiều năm liền thất trận.



Còn quân đội nhà Minh dưới trướng A Tắc vừa trải qua chiến loạn, binh cường mã mạnh, một đường thẳng tiến đến tận đô thành Địch quốc, g.i.ế.c chec đại hãn, thu phục vô số lãnh thổ, mở rộng bờ cõi.



Điều duy nhất đáng tiếc, là trong chiến tranh đã mất đi vài vị tướng tài.



Trong triều, A Tắc trọng dụng nhiều cựu thần Đại Chu, khiến Thừa tướng và phe tân thần phản đối dữ dội.



Thừa tướng cho rằng họ đã khổ công thay đổi triều đại là để loại bỏ lũ cũ, còn A Tắc lại cho rằng “kẻ có tài thì được giữ chức”, như vậy vừa thuận hành chính sự, lại vừa an lòng dân chúng, nhất quyết không lay chuyển.



Cũng trong lúc này, có người đem những việc ác Thừa tướng từng làm thời tiên đế trình lên án thư trước mặt tân hoàng.



Thừa tướng giận dữ, xông thẳng vào ngự thư phòng, chất vấn tân hoàng vì sao lại để cựu thần giở trò ly gián, còn chỉ trích A Tắc là “vong ân phụ nghĩa”.



Những lời đồn đại ấy tất nhiên không hoàn toàn đáng tin, Thừa tướng cũng chưa đến mức ngông cuồng, A Tắc cũng chẳng ngu muội đến vậy.



Nhưng việc hai người họ sinh hiềm khích với nhau thì là điều chắc chắn.



Ta lặng lẽ chờ đợi thời cơ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng thời cơ không đợi ta.



Hôm ấy, Thừa tướng dẫn theo người ầm ầm xông vào phủ công chúa.



Ông ta giận dữ, không còn vẻ trầm ổn ngày trước.



Ta kinh ngạc, rồi lại thấy hợp lý.



Người ta nói, quyền thế là liều thuốc kích thích tốt nhất. Thừa tướng hiện là nghĩa phụ của hoàng đế, là thái thượng hoàng thực sự sau màn, đương nhiên muốn làm gì thì làm.



Ông ta nhìn ta chằm chằm, giọng lạnh băng:

“Phụng chỉ bệ hạ, ban chec cho phản tặc Triệu Tử Ngọc. Người đâu, ban rượu độc.”



Một chén thuốc đen sẫm được đặt trước mặt ta.



Ta nhìn chén thuốc, điềm tĩnh hỏi:

“Ngươi sẽ g.i.ế.c cả A Tắc sao?”



Thừa tướng sững sờ, rồi ánh mắt trở nên sắc lạnh.



Ta tiếp tục:

“Năm đó, ngươi nhận nuôi A Tắc thật sự vì lòng tốt ư? Mẫu thân A Tắc và phu nhân của ngươi là hai tỷ muội ruột, nhưng quan hệ chẳng tốt đẹp gì, phu nhân của ngươi sao có thể để ngươi cứu người?



Ngươi đặt A Tắc dưới chân núi chùa Vân Sơ, thật sự chỉ để nuôi nấng? Hay ngươi đã có mưu đồ khác?



A Tắc trưởng thành thông minh, tài võ xuất chúng, phẩm hạnh hơn người, ngươi dùng chàng để thu phục tàn binh của Trấn Quốc tướng quân. Có bao giờ nguơi nghĩ, khi chàng hoàn thành sứ mệnh ấy, ngươi sẽ loại bỏ và thay thế không?



Ta nghe nói, trên chiến trường có lần A Tắc bị ám toán, người đứng sau chính là ngươi phải không?”



“Im miệng!” Thừa tướng nghiến răng nghiến lợi, gần như phát điên.



“Người đâu, đổ thuốc! Cho nàng ta vĩnh viễn câm miệng!”



Hàng chục thị vệ xông lên. Ta lặng lẽ nhìn, không hề chống cự.



Nhưng đúng khoảnh khắc họ sắp động tay, tất cả đều kinh ngạc dừng lại, rồi đồng loạt quỳ xuống.



“Thuộc hạ tham kiến bệ hạ!”



Thừa tướng trông thấy A Tắc bước ra từ sau bức màn sau lưng ta, ánh mắt vừa kinh hãi vừa tỉnh ngộ.



“Bệ hạ, người không thể tin lời nàng ta. Nàng ta muốn chia rẽ cha con chúng ta, làm loạn triều cương. Vừa rồi còn ăn nói hàm hồ. Người không thể vì lời nàng mà nghi kỵ thần!”



A Tắc sắc mặt u ám:

“Bắt Thừa tướng, tống vào thiên lao, đợi thẩm vấn!”



Thị vệ lập tức quay sang khống chế Thừa tướng.



Thừa tướng căm hận nhìn ta, đột nhiên phá lên cười lạnh:

“Triệu Tử Ngọc! Ngươi quyến rũ hai đứa con trai ta, khiến huynh đệ chúng trở mặt lẫn nhau. Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Hạt Dẻ Rang Đường



Ta nghẹn một hơi, cảm thấy nực cười.



Hai đứa con trai ông là quân cờ trong tay ông, ông muốn bỏ thì bỏ, giờ lại trách ta giữ lấy quân cờ vô dụng ấy?



Thừa tướng hất tay khỏi thị vệ, lạnh giọng:

“Bản tướng tự đi!”



Ông ta tin chắc A Tắc sẽ không dám g.i.ế.c mình, nên vẫn ngang ngược như cũ.



Sau khi ông ta rời đi, A Tắc quay sang nhìn ta, giọng lạnh lùng:

“Nàng nói mời ta đến xem kịch, đây là màn kịch nàng chuẩn bị sao?”



Ta chưa kịp trả lời, chàng đã vươn tay bóp cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu nhìn chàng.



Đôi mắt đen sâu như mực, mày kiếm kéo dài đến tận tóc mai. Mấy tháng không gặp, chàng đã thêm phần điềm đạm, ổn trọng, đã có dáng dấp của một đế vương trưởng thành.



Chàng chậm rãi từng chữ, lạnh lùng nói:

“A Ngọc, dám tính kế trẫm thì phải trả giá.”



Chàng lấy từ trong n.g.ự.c ra một lọ sứ xanh trắng, mở nắp, uống một ngụm thuốc rồi cúi đầu, định truyền thuốc qua miệng ta.



Mùi thuốc nồng nặc, gay gắt xộc lên.



Chàng điên rồi!



Ta kinh hãi, ra sức vùng vẫy.



Nhưng chàng giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, mạnh mẽ bẻ mở môi ta, buộc ta nuốt trọn thuốc.



Trước khi ý thức chìm xuống, thứ duy nhất ta cảm nhận được rõ ràng là: A Tắc đã thay đổi rồi!