Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 4



Nhưng ta hiểu rõ, thứ họ dâng không phải cho ta.



Họ dâng là cho người đứng sau lưng ta, hoàng hậu.



Ta khẽ cười.



Xé toạc toàn bộ giấy tờ ngay tại chỗ.



“Thái Tổ Hoàng Đế từng ban chiếu, quan lại không được buôn bán, không được tranh lợi với dân. Bản cung là công chúa hoàng gia, tự nhiên sẽ không trái với tổ huấn. Các ngươi đây là muốn bản cung… biết luật mà vẫn phạm luật sao?”



Người nọ lập tức biến sắc.



Ngay lúc đó, Ngụy Chiêu đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn.



Gương mặt trắng trẻo của hắn chuyển sang tím bầm, rõ ràng đã trúng độc!



Ta vỗ mạnh bàn đứng bật dậy:



“Các ngươi dám hạ độc phò mã? Người đâu! Bắt hết toàn bộ đám người này lại cho bản cung!”



6.



Hồng Ngọc Lâu bị ta ra lệnh niêm phong.



Ngụy Chiêu thì bị ta cho người khiêng về phủ.



Thái y trong cung vội vã tới, bắt mạch xong chỉ biết liên tục lắc đầu:



“Loại độc này vô cùng kỳ lạ, không có thuốc giải. Công chúa e là phải nghĩ cách khác rồi.”



Ngụy Chiêu vẫn hôn mê bất tỉnh.



Là công chúa mới thành thân, lại “si tình đến mức si ngốc”, ta đương nhiên phải vào cung than khóc với mẫu hậu.



Ta quỳ gối trên nền đất lạnh, không nói một lời.



Lúc ấy, Khang Lạc đang nũng nịu, lăn lộn trong lòng mẫu hậu, vừa lắc vừa bám:



“Mẫu hậu, con xin người, xin người cứu A Chiêu với… Con không muốn A Chiêu chec… Con muốn chàng sống…”



Mẫu hậu bị nàng lay đến hoa mắt, đành cười thở dài đầy cưng chiều:



“Con bé ngốc này… Thật hiếm thấy hai tỷ muội đồng lòng như thế. Lần này mẫu hậu sẽ giúp các con một lần, nhưng chỉ lần này thôi.”



Bà lại quay sang nhìn ta, ánh mắt sâu hơn mấy phần:



Hạt Dẻ Rang Đường

“Tử Ngọc, con cũng nên biết răn dạy phò mã cho tốt. Vừa mới thành thân, mà hắn đã ra ngoài gây chuyện thế kia, đúng là mất mặt hoàng thất. Việc lần này, coi như một bài học nhớ đời đi.”



Ta ngoan ngoãn cúi đầu:



“Nhi thần ghi nhớ.”



Lễ phép, khép nép, ngoan ngoãn đến mức không chê vào đâu được.



Mẫu hậu hơi khựng lại, khe khẽ thở dài:



“Giữa mẹ con ta, không cần phải khách khí thế. Về sau ở lâu với nhau, rồi con sẽ hiểu lòng mẫu hậu.”



Ta ngẩng đầu, mỉm cười cảm kích, cố để ánh mắt mình ánh lên chút chân thành.

Rời khỏi Trường Ninh cung, Khang Lạc đuổi theo phía sau:



“Triệu Tử Ngọc, đứng lại cho ta!”



Ta dừng bước, ngoái đầu nhìn nàng.



Mắt nàng đỏ hoe, hình như lại vừa khóc.



Nàng thực sự rất thích Ngụy Chiêu.



Biểu cảm trên mặt nàng biến đổi không ngừng, nhưng cuối cùng vì Ngụy Chiêu, nàng nuốt xuống kiêu hãnh và lòng tự tôn.



“A Chiêu thế nào rồi? Ta muốn đi thăm chàng!”



Ta thản nhiên đáp:



“Ngụy Chiêu vẫn ổn, không phiền ngươi bận tâm.”



“Triệu Tử Ngọc, ta nhất định phải đi thăm chàng. Ngươi đừng quá đáng!”



Khang Lạc trừng mắt.



Dù nàng tức giận thế nào, thì với gương mặt đáng yêu, nhỏ nhắn, vẫn không khiến người ta giận nổi, mà lại dễ sinh lòng thương cảm.



Đáng tiếc, ta chẳng có chút xót thương nào.



Đứng trước dung mạo khuynh thành, cái gọi là dễ thương, chẳng đáng một đồng.



Ta lười tranh luận, quay người rời đi.



Sau lưng ta, nàng hét lớn:



“Triệu Tử Ngọc! Ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi ghen tị với ta! Vì ghen tị nên mới cướp Ngụy Chiêu, cướp cả phủ công chúa! Ngươi thật ác độc!”



Ta bật cười.



Ta… ghen tị với nàng?



Ai lại đi ghen tị với một con chim hoàng yến trong lồng?

Nực cười!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Trước khi đi, ta để lại một câu:



“Chi bằng ngươi đi cầu xin mẫu hậu, nếu mẫu hậu cho phép người đến, bản cung sẽ không ngăn cản.”



“Ngươi tưởng ta không dám sao? Ta đi ngay!”



Khang Lạc tức tối quay lại Trường Ninh cung.



Còn ta trở về phủ công chúa.



Ta ngồi chờ nàng đến.



Nhưng, nàng không đến.



Ta ngẩng đầu nhìn trăng treo đầu ngọn liễu, lại ngồi yên đến khi bình minh lên.



Cuối cùng cũng hiểu:



Mẫu hậu vẫn yêu thương Khang Lạc, cho nên không để nàng bị cuốn vào gió mưa tranh đấu.

Còn ta, bà lại để ta dấn thân vào.



Dù ta không oán trách, bởi vì ta tình nguyện.



Nhưng nghĩ lại, nếu khi đó mẫu hậu có ngăn ta một chút, chỉ một chút thôi…

Ta cũng sẽ cảm ơn bà.



Ta không đợi được Khang Lạc, nhưng lại đợi được tin tức từ Hồng Ngọc Lâu.



Mẫu hậu nổi giận, ra lệnh điều tra triệt để, phát hiện Hồng Ngọc Lâu là sản nghiệp do quản sự của Tả thừa tướng nắm giữ.



Phụ hoàng lập tức hạ chỉ khiển trách Tả thừa tướng, yêu cầu bế môn tự kiểm điểm.



Đồng thời, lợi dụng thời cơ cắt giảm thế lực của ông ta.



Ta khẽ thở phào một hơi, Ngụy gia coi như tạm thời đã được bảo toàn.



Chỉ cần phụ hoàng chưa đến mức hồ đồ, thì sẽ không dại gì đồng thời ra tay với cả hai vị thừa tướng.

7.



Ngày hôm sau.



Phụ hoàng triệu ta vào cung.



Tại ngự thư phòng, ta cúi người hành lễ thật cung kính.



Phụ hoàng không cho phép đứng dậy, nên ta cứ nửa quỳ nửa ngồi, duy trì tư thế đó rất lâu.



Tới khi mồ hôi túa ra nơi sống mũi, thân thể lảo đảo, cuối cùng ngã sấp xuống nền gạch lạnh như băng.



Ta lập tức hoảng hốt quỳ thẳng dậy.



Phụ hoàng khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn ta.



Ánh mắt ấy sắc như dao, mang theo thứ độc dược vô hình.



Ông lạnh giọng:



“Đừng tưởng trẫm không biết… chuyện sau lưng là do ngươi giở trò.”



Ta ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe hiện rõ kinh ngạc, nước mắt tức thì dâng đầy.



“Phụ hoàng, nhi thần không hiểu… Có phải… vì nhi thần đã cướp mất Ngụy Chiêu? Khi đó nhi thần đâu biết chàng và Khang Lạc từng là thanh mai trúc mã… Nếu biết, nhi thần tuyệt đối sẽ không làm vậy…”



Tất nhiên, ta thừa hiểu phụ hoàng đang hỏi chuyện Tả thừa tướng chứ chẳng phải cái gì gọi là "tình yêu".



Ngụy Chiêu trúng độc ở Hồng Ngọc Lâu, chuyện này thế nào cũng thấy mờ ám.



Ai lại đi hạ độc một kẻ trông thì như ngọc mà thực ra là gối thêu hoa chứ?



Nhưng việc ấy lại xảy ra thật.



Ta không thể để phụ hoàng biết ta hiểu ông đang ám chỉ điều gì, nên đành giả vờ đem chuyện yêu đương ra làm bình phong.



Dù sao ta cũng là một công chúa si mê mù quáng, đầu óc chỉ toàn chuyện nhi nữ tình trường, nào hiểu gì chính sự.



Ta cố kìm nước mắt không để rơi.



Mỹ nhân lệ đầy mi mới đẹp, chứ nếu rơi lệ thật thì lại thành làm quá, mất giá.



Dù gì thì ta cũng biết mình rất đẹp.



Ta giống mẫu hậu, và đó có lẽ là ưu thế duy nhất của ta.



Sắc mặt phụ hoàng dịu lại đôi chút.



Ông lạnh nhạt nói:



“Đứng lên đi, lần này là phụ hoàng trách nhầm con.”



“Tạ phụ hoàng.”



Ta cúi đầu, để giọt lệ suýt tràn qua khóe mi rơi thẳng xuống đất, không làm hỏng son phấn, rồi mới nhẹ nhàng đứng lên.



Phụ hoàng hỏi ta vài câu, ta đáp lễ phép, biết ơn, ngoan ngoãn không chê vào đâu được.



Dáng vẻ khi ấy của ta, chẳng khác nào một con ch.ó ngoan không chút khí phách.