Khi rời khỏi ngự thư phòng, phụ hoàng còn ban thưởng rất nhiều lễ vật.
Ta ôm đồ quay về phủ công chúa, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chắc là tạm thời ta đã an toàn.
Nếu vậy… cũng đến lúc giải độc cho Ngụy Chiêu rồi.
Lúc ở Hồng Ngọc Lâu, ta dùng khăn lau mặt hắn, khăn đó có tẩm thuốc.
Nói đúng ra thì không phải độc, mà là một loại dược liệu gây tê liệt toàn thân.
Là do ta và Ninh Tắc ngày xưa tình cờ tìm thấy trong núi.
Muốn giải thì cũng dễ thôi.
Chỉ là quá trình giải độc, phải đủ cảm động, đủ rúng động lòng người, để phù hợp với hình tượng công chúa si tình vì phò mã mà rơi nước mắt.
Nghe nói tuyết liên Thiên Sơn giải được vạn độc, ta rải tiền tìm mua.
Nghe nói linh chi ngàn năm có thể cải tử hoàn sinh, ta lục tung mọi hiệu thuốc, chợ ngầm.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người, ta mua được một loại thần dược đến từ dị vực, tiêu tốn vạn lượng hoàng kim.
Ai nấy đều nói ta bị lừa.
Nhưng ta không sợ. Ta vẫn quyết tâm mang thuốc về phủ công chúa.
Tại hậu viện.
Ta trộn thuốc với tro thảo dược, pha thành nước, từ từ đổ vào miệng Ngụy Chiêu.
Hắn bị sặc, ho mấy tiếng, rồi từ từ mở mắt.
Vừa thấy ta, hắn trừng mắt giận dữ:
“Triệu Tử Ngọc, ngươi hại ta! Cái khăn đó… rốt cuộc là gì?!”
Ta kinh ngạc cực độ.
Ồ?
Không ngu nữa rồi?
Ta khẽ cong môi, cười nhạt:
“Phò mã còn muốn đi đâu chơi? Bản cung theo cùng.”
“Ta đi đâu không liên quan đến ngươi! Ngươi thật độc ác! Cả đời này ta sẽ không bao giờ chấp nhận ngươi!”
Sắc mặt Ngụy Chiêu xanh mét, hung hăng lườm ta một cái rồi giận dữ xuống giường.
Hắn loạng choạng rời đi, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên một sự quyết tuyệt hiếm thấy.
“Soạt!”
Hắn giật tung cửa ra. Ánh mặt trời chói chang ồ ạt tràn vào như lũ cuốn.
Hắn giơ tay áo che mắt. Nắng rọi lên khuôn mặt hắn, phủ một tầng vàng óng như ánh kim.
Ta cũng bị ánh sáng làm chói mắt, ngẩn ngơ nhìn hắn…
Nét mặt ấy thật giống A Tắc.
Một mũi kiếm bất ngờ đ.â.m tới.
Lúc này ta mới nhận ra, ánh sáng ấy không chỉ có ánh mặt trời, mà còn ẩn chứa ánh kiếm lạnh băng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta lập tức kéo mạnh Ngụy Chiêu về phía sau, vung chưởng đánh bay thích khách.
Nhưng ngay sau đó, nhiều tên nữa ập tới như nước vỡ bờ.
Ngụy Chiêu choáng váng sững sờ.
Một công tử quen sống trong nhung lụa làm sao từng thấy cảnh này?
Ta đẩy mạnh hắn trở lại trong phòng, quay người đoạt lấy kiếm từ tay một tên thích khách, lao vào trận chiến.
Chúng đến không ngừng nghỉ, từng đợt nối tiếp từng đợt.
Ta phải tập trung toàn lực, không dám lơ là nửa hơi thở.
May thay, thị vệ trong phủ phát hiện kịp thời, rất nhanh xông vào tiếp viện.
Chẳng bao lâu, thích khách kẻ chec, kẻ bỏ chạy, chỉ còn lại một sân đầy xác người.
Lúc này, trên người ta bê bết máu.
Từng giọt m.á.u theo gấu váy tí tách rơi xuống, theo từng bước chân nhuộm đỏ mặt đất.
Ta lật áo một tên thích khách, ở xương quai xanh hiện ra một dấu ấn quen thuộc.
Tim ta trầm hẳn xuống.
Ta đã bị lộ.
Phụ hoàng đang thử ta.
Một công chúa có thể liên thủ giec mười người, sao có thể vì quỳ một lúc mà ngã vật ra đất?
Phụ hoàng chưa từng thật sự tin ta.
Và ta chưa từng thật sự an toàn.
Đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển, tính đường sống trong ván cờ đã mở.
Mà ngay lúc ấy, Ngụy Chiêu lên tiếng:
“Ngươi biết võ công?”
“Ngươi là công chúa mà, sao lại biết võ công được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi là giả mạo phải không? Công chúa thật bị ngươi g.i.ế.c rồi, đúng không?”
Nực cười đến mức khiến người ta nghẹn họng!
Ta giận đến mức mạch suy nghĩ bị hắn phá đứt.
Một tay ta tóm lấy cổ hắn, sắc mặt u ám đến cực điểm, từng chữ rít ra qua kẽ răng:
“Câm miệng cho ta!”
Ngụy Chiêu liều mạng gỡ tay ta ra, bàn tay hắn cấu đến rướm m.á.u trên mu bàn tay ta.
Ta suýt nữa siết chec hắn.
Đây là bàn tay ta mất bao lâu mới dưỡng lại được như cũ.
Ta đẩy hắn ra, không nhịn được trút giận:
“Ngươi đúng là phí mất một khuôn mặt đẹp.”
Phí mất dung mạo giống A Tắc đến thế.
A Tắc đâu có ngu ngốc thế này?
Chàng thông minh, lanh lợi, chỉ vì dòng m.á.u trong người mà thành đứa con bị bỏ rơi.
Nhưng nghĩ cho cùng, huyết thống, lại là thứ quyết định hết thảy.
Nếu không, sao lại có câu “cha truyền con nối, quốc gia là thiên hạ của một dòng tộc”?
Lúc này ta như bừng tỉnh, thông suốt một điều gì đó.
“Ngươi ở yên trong phủ. Khi chưa có lệnh của ta, không được tự ý rời đi.”
“Triệu Tử Ngọc, ngươi lại muốn giam lỏng ta?”
Ngụy Chiêu nổi giận, cũng đúng thôi.
Làm phò mã chưa bao lâu, thì bị giam lỏng, bị hạ độc, giờ còn bị công chúa dùng nội công đánh suýt ngạt thở, đổi lại ai chẳng phát điên?
Ta bình thản nói:
“Nếu ngươi muốn ra ngoài cũng được, chỉ cần ngươi còn mạng mà về, thì ta không ngại đổi phò mã mới. Chỉ không biết, có ai đó có chịu chec theo ngươi không?”
Ngụy Chiêu không tin.
“Dưới chân thiên tử, ta muốn ra ngoài, xem ai dám cản!”
Hắn tức giận xông ra cửa, vừa mở ra đã bị ngăn lại.
“Thánh chỉ của Hoàng thượng: Công chúa bị thích khách tập kích, vì bảo vệ an toàn, phủ công chúa được tăng cường canh phòng, không ai được ra vào nếu không có thánh chỉ. Mời phò mã trở về.”
Ta lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt.
Giỏi lắm.
Giờ thì hay rồi.
Ngay cả ta cũng bị giam lỏng.
Xui xẻo đến cùng cực.
8.
Ngụy Chiêu lúc này chẳng khác nào một con hổ bị xâm phạm lãnh thổ, đi tới đi lui trong phòng như nổi cơn tam bành.
… Phi!
Hắn mà là hổ cái nỗi gì, rõ ràng là một con mèo bệnh thì có.
“Hoàng thượng giam lỏng ngươi, nhất định là phát hiện ngươi là giả mạo công chúa!”
“Ngươi thành thật khai đi, có phải ngươi đã g.i.ế.c công chúa thật rồi không?”
“Chỉ cần ngươi nói thật, ta có thể xin phụ thân ta cầu tình giúp ngươi!”
Ngụy thừa tướng?
E rằng giờ ông ta còn lo không xong thân mình ấy chứ!
Nếu ta đoán không lầm, lúc này phụ hoàng đã bắt đầu tính chuyện ra tay với Ngụy gia rồi.
Phụ hoàng từ trước tới nay vốn gan to bằng trời, không thì sao có thể g.i.ế.c huynh đoạt vị, cưới cả tẩu tử?
Chỉ là một lúc xử luôn hai vị thừa tướng, thì hơi ngông cuồng quá rồi.
Ta buồn chán ở trong phủ, cũng chẳng ngại đem tên ngốc này ra trêu đùa.
“Thật sao?”
“Nếu ngươi thật sự có thể bảo vệ ta, ta sẽ kể cho ngươi toàn bộ sự thật.”
“Được! Ngươi nói đi, ta đảm bảo!”
Ngụy Chiêu ra vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì lấp la lấp liếm, nhìn thế nào cũng thấy chỉ chờ ta vừa khai xong liền quay đầu bán đứng ta ngay lập tức.
Ta ngoắc tay ra hiệu cho hắn lại gần.
Ta kéo tai hắn, ghé sát tai nhẹ nhàng nói:
“Ngươi đoán đúng rồi, ta thực sự là… A——!!!”
Ta gào lên một tiếng ngay sát tai hắn, to đến mức đủ sức dọa chec một con bò.
Ngụy Chiêu hoảng hồn né tránh, ôm tai đau đến méo mặt.
“Triệu Tử Ngọc, ngươi bị điên à?!”
“A ha ha ha ha ha—!”
Ta cười ngửa cổ, cười đến chảy cả nước mắt.
Cười đến nửa chừng, trong mắt ta rơi ra một giọt lệ thật.