Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 6



Bởi vì ta biết…



Khoảnh khắc Ngụy Chiêu tiến lại gần, ta đã lầm tưởng hắn là A Tắc.



Ta đúng là đồ tồi.



Sao ta lại có thể lấy người khác để tưởng niệm A Tắc chứ?

Ta lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn đầy ngạo nghễ, giọng lạnh như băng:



“Ngụy Chiêu, nghe cho rõ đây. Ta, Triệu Tử Ngọc, là công chúa Đại Chu, đường đường chính chính, không có thật thật giả giả gì ở đây cả. Ngươi nên dẹp cái ý định hoang tưởng kia đi là vừa.”



“Đừng mơ tưởng rằng bán đứng ta xong, ngươi sẽ được quay về bên Khang Lạc. Cả đời này, ngươi và nàng ta, tuyệt đối không có khả năng.”



“Triệu Tử Ngọc!” Ngụy Chiêu tức đến vặn vẹo cả mặt.



“Giữa ta và ngươi, là thù không đội trời chung!”



“Tốt thôi.” Ta nhàn nhạt đáp.

“Tháng sau là tiệc sinh thần của Khang Lạc, phò mã ngươi chắc chắn không muốn đi cùng ta đâu nhỉ? Vậy thì ta đi một mình vậy.”



Ngụy Chiêu tức đến mặt mũi tím tái như gan lợn, nhưng sự thèm khát được gặp Khang Lạc cuối cùng đã kéo lý trí hắn về.



“Nhưng mà… ngươi đâu có được ra khỏi phủ công chúa…”



“Thì sao? Ta trèo tường đi, chẳng lẽ phụ hoàng thật sự dám c.h.é.m đầu ta?”



Để hắn tin là thật, tối hôm đó ta dẫn hắn trèo tường ra ngoài thật.



Như xách gà con, ta một tay xách hắn vượt tường, khéo léo tránh toàn bộ lính gác.



Đứng trên con phố náo nhiệt, Ngụy Chiêu vẫn đờ đẫn như đang mộng du.



“Giờ thì tin rồi chứ?” Ta tủm tỉm hỏi.



Hắn đen mặt, nhưng ta lại thoáng thấy trong mắt hắn lấp ló một chút khâm phục.



Quá lố bịch!



Ta thong thả nói tiếp:



“Nếu ngươi muốn ta dắt ngươi đi dự sinh thần tháng sau của Khang Lạc, cũng không phải không thể. Tất cả còn xem thái độ của ngươi thế nào đã.”



“Ngươi muốn ta cúi đầu khom lưng hầu hạ ngươi? Muốn ta để mặc cho ngươi sai khiến? Nằm mơ đi!”



“Ta đường đường là công chúa, làm người hầu cho ta, ngươi thiệt thòi chỗ nào?”



Gương mặt Ngụy Chiêu biến đổi liên tục, cuối cùng cũng ngậm ngùi chấp nhận số phận.



Hắn thầm mặc định: làm người theo hầu công chúa, chắc cũng không đến mức mất mặt.



Ta không khách sáo chút nào, bắt đầu sai hắn làm đủ việc: mua đồ, xách túi, dọn rác, dùng cực kỳ thuận tay.



Tới lúc đi ngang một sạp đất nặn, ta dừng bước.



Người bán có tay nghề rất khéo, từng đường nét đều sinh động như thật.



Ta động lòng:



“Nặn một con búp bê giống ta, rồi nặn thêm một con giống hắn.”



“Có ngay ạ!” Người bán vui vẻ nhận lời.



Sắc mặt Ngụy Chiêu cực kỳ khó coi, rõ ràng không tình nguyện, nhưng uất ức đến mức không dám phản kháng.



Ta chẳng buồn giải thích, chỉ đến khi người nặn tượng định tạo hình y phục cho hắn, ta mới chậm rãi mở miệng:



“Không lấy bộ đồ hắn đang mặc. Nặn một chàng thiếu niên mặc áo vải thô, như người sống giữa núi rừng.

Ở khóe mắt, nhớ thêm một nốt ruồi lệ.”



Ngụy Chiêu nghẹn một hơi trong ngực, bực bội nói:



“Ngươi chỉ muốn thấy ta thảm hại, để bản thân ngươi được vui vẻ thôi!”



Đúng là nói nhảm!



Tên ngốc này căn bản không biết ta đã từng vui vẻ thế nào khi sống trong núi.



Ta nhận lấy tượng đất, lặng lẽ dẫn hắn lẻn về phủ công chúa.



Mấy ngày sau đó, Ngụy Chiêu gần như bốc hơi khỏi phủ, chắc sợ bị ta tiếp tục sai vặt.



Cho đến hôm sinh thần Khang Lạc, hắn ăn mặc chỉnh tề đến trước mặt ta báo danh.



Quả thật hôm nay hắn rất bảnh, phong tư như ngọc, tuấn tú vô song.



Nhưng trong mắt ta, kiểu ăn diện này không khác gì chuẩn bị đi ngoại tình bị bắt quả tang.



Ta mỉm cười tươi rói:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đến tiệc rồi, ngươi biết mình nên làm gì chứ? Dù gì ngươi cũng là người đã có thê tử rồi, sẽ không làm chuyện gì lố bịch đâu nhỉ?”



Mặt Ngụy Chiêu đỏ lựng, xấu hổ đến mức tai cũng đỏ theo:



“Hừ, ta biết phải làm gì. Không cần ngươi nhắc đi nhắc lại!”



Ta không trêu chọc hắn nữa, ngẩng đầu nghênh ngang rời phủ, có hắn theo sau như cái đuôi.



Trên đường, Ngụy Chiêu vừa đi vừa lo lắng, vẻ mặt lúng túng và bực dọc:



“Triệu Tử Ngọc, ngươi căn bản không định đưa ta đi cùng, đúng không? Với tình hình hiện tại, ra khỏi cửa là bị bắt ngay lập tức đấy!”



Ta chẳng thèm đáp, chỉ phất tay ra lệnh mở cổng phủ.



“Soạt ——!”



Cổng lớn mở ra.

Quân lính gác cổng đã biến mất sạch.



Ta ngẩng đầu đầy kiêu hãnh:



“Bắt gì chứ? Ta là công chúa Đại Chu, là con gái ruột của mẫu hậu. Chẳng lẽ cứ bị giam mãi trong phủ?”



Hạt Dẻ Rang Đường

Nhờ ơn mẫu hậu, ta bị nhốt có bảy ngày là được thả.



Chỉ là Ngụy Chiêu né tránh ta, mà ta cũng lười ra ngoài nên tới tận hôm nay mới mở cửa phủ.



Ngụy Chiêu trừng mắt nhìn ta, tức giận gào lên:



“Vậy sao ngươi không nói với ta từ sớm?!”



Ta chớp mắt vô tội:



“Ngươi cũng đâu có hỏi mà…”



Ngụy Chiêu giận đến dậm chân tại chỗ:



“Triệu Tử Ngọc!!!”

9.



Tiệc sinh thần của Khang Lạc.



Ta và Ngụy Chiêu cố tình đến trễ.



Ngụy Chiêu tức đến mức xù hết tóc tai, lại phải chỉnh trang lại từ đầu, tốn không ít thời gian.

Quả đúng là càng quan trọng, càng dễ rối.



Vừa tới nơi, Ngụy Chiêu lập tức bị lôi sang chỗ khách nam.



Ta đưa quà chúc mừng cho Khang Lạc rồi lặng lẽ an tọa ở bàn tiệc nữ quyến, một mình dùng bữa.



Kinh thành này, ta không thân với bất kỳ tiểu thư quyền quý nào, mà ta cũng chẳng ép bản thân phải giả vờ thân thiết.



Cái gọi là “vòng tròn giao du”, nếu không chen vào nổi thì thôi, hà tất cố chen?



Hiển nhiên, bọn họ cũng chẳng muốn chen vào với ta.



Một đám người vây quanh Khang Lạc, thay nhau nịnh hót váy áo nàng ta hôm nay đẹp đến mức nào, từ mái tóc cho đến đôi hài thêu dưới chân.



Nhưng Khang Lạc thì rõ ràng chẳng hứng thú gì.



Ánh mắt nàng không rời khỏi Ngụy Chiêu bên kia, mà Ngụy Chiêu cũng liếc nhìn nàng không ngừng.



Hai người mắt đưa mày lại, tình ý đong đầy.



Còn ta thì giống như một vị La Sát chặn giữa bọn họ.



Mấy quý nữ liếc nhau, cười ngọt ngào tiến lại gần, vừa rót rượu vừa vồn vã hỏi chuyện:



“Công chúa điện hạ, nghe nói trước đây người từng tu hành ở chùa Vân Sơ, không biết người theo đạo gì vậy?”



“Đạo sát sinh.”



“Ôi, công chúa đùa khéo thật… Người xuất gia tu hành, lẽ nào lại sát sinh? Chắc hẳn người cũng từ bi như bao vị cao tăng rồi.”



Ta ngẩng đầu, cười tươi như hoa:



“Vậy nên các ngươi thấy ta hiền lành, muốn ức h.i.ế.p ta?”



Nhìn thấy nụ cười trên mặt họ cứng lại, ánh mắt chợt luống cuống, rồi lại đeo lên nụ cười giả dối, ta cảm thấy trò này thật thú vị.



“Công chúa nói gì vậy, chúng thần nữ kính trọng người còn không kịp…”



“Đúng thế, người là công chúa cơ mà!”



“Tránh ra.”



Khóe mắt ta liếc sang, bắt gặp Khang Lạc và Ngụy Chiêu đang nhân lúc ta bị vây quanh mà chui tọt vào rừng nhỏ sau vườn.



Nhịn sao được?