Ta đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét đám quý nữ trước mặt.
Bọn họ lúng túng đứng lên, nhưng không có ai lùi lại.
Phải rồi...
Không chỉ bọn thái giám cung nữ biết ai mới là người được sủng ái, đám thiên kim công tử khôn như khỉ này lại càng rõ ràng hơn.
Phủ công chúa từng bị phong tỏa chính là tín hiệu rõ ràng cho họ biết: Ta—Triệu Tử Ngọc—không được phụ hoàng coi trọng.
Một chiếc mũ xanh sắp được đội lên đầu ta.
Ta vung chân đá bay hai quý nữ trước mặt.
Bàn ghế, chén đĩa đổ vỡ loảng xoảng.
Mọi người hoảng hốt tránh ra, ta sải bước tiến thẳng vào rừng nhỏ.
Vừa vặn nhìn thấy Khang Lạc mắt đẫm lệ, ngã vào lòng Ngụy Chiêu.
Hai người đang chuẩn bị… hôn nhau.
Ta cúi người, nhặt một viên đá nhỏ, ném thẳng về phía miệng hai kẻ kia.
“A!”
Ngụy Chiêu ôm miệng, viên đá trúng ngay vào răng.
Hắn nhổ viên đá ra, nhổ mấy cái, trừng mắt nhìn về phía ta.
Đến khi thấy rõ là ai, hắn lập tức đưa Khang Lạc đang run rẩy ra sau lưng che chắn.
Đúng là một tên ngốc.
Ta chầm chậm bước tới, giọng điệu lạnh nhạt:
“Trước khi ra khỏi phủ, ngươi đã hứa với ta điều gì?”
Ngụy Chiêu đỏ mặt, cứng họng không nói nổi một chữ.
Ta lại quay sang Khang Lạc:
“Mẫu hậu biết chuyện này không?”
Khang Lạc sắc mặt tái nhợt, cắn môi, trông thật khiến người ta xót xa.
Ta nhìn Ngụy Chiêu, giọng điệu như băng giá:
“Không muốn mất mặt thì đi theo ta.”
Ngụy Chiêu nghiến răng, nhưng cũng không dám phản kháng, hắn biết rõ sức chiến đấu của ta đáng sợ cỡ nào.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng quay lại nhìn Khang Lạc, giọng vô cùng chân thành:
“Doãn Nhi, lòng ta như đá, chẳng thể xoay chuyển. Trước kia ta vì lo nghĩ cho gia tộc nên không dám từ hôn, nhưng những ngày qua ta đã nghĩ thông suốt. Ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ cho ta và Triệu Tử Ngọc hòa ly. Dù có bị trách phạt, ta cũng cam lòng. Cả đời này, ta chỉ yêu một mình nàng.”
Khang Lạc đôi mắt sáng lên, vui mừng thốt ra:
“Được! Ta sẽ đi cầu xin mẫu hậu. Nếu mẫu hậu không đồng ý, ta sẽ... ta sẽ tuyệt thực, dùng cái chec ép người! Ta không tin mẫu hậu lại không mềm lòng.”
Nàng nhìn ta, ánh mắt vênh váo, đắc ý, mang theo vẻ thách thức ngạo nghễ.
Phải rồi…
Ngay cả Khang Lạc cũng rõ ràng, người mẫu hậu sủng ái nhất chính là nàng ta.
Ta chỉ cảm thấy tim nhói lên một thoáng, rồi nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Sủng ái cũng có nhiều loại.
Cái mà Khang Lạc tưởng là “sủng”, là được nuông chiều vô điều kiện, muốn gì được nấy, tâm nguyện nào cũng toại.
Còn cái “sủng” của mẫu hậu dành cho ta, là bảo đảm an toàn, cơm no áo ấm, còn những thứ như tình yêu, ước vọng cá nhân luôn là chuyện xếp sau.
Ta vốn dĩ chẳng muốn chấp nhặt bọn họ, nhưng…
Ngay trước mặt ta mà toan tính cách “đối phó” với ta?
Thật sự nghĩ ta chec rồi hay sao?
Ta lạnh nhạt cất lời, từng chữ như d.a.o gọt gió:
“Nguỵ gia đúng là tạo nghiệt, mới sinh ra được một ‘oan gia’ như ngươi. Ngươi tưởng con gái hoàng đế là cải ngoài chợ, muốn hái là hái, muốn chọn là chọn? Khang Lạc, ngươi có tin không, mẫu hậu sẽ bẻ răng ngươi ra mà nhét cơm vào miệng đấy?”
10.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người kia tức đến nghẹn lời.
Ta khẽ ngoắc ngón tay về phía Ngụy Chiêu, ánh mắt sắc như dao.
Hắn nén giận, uất ức quay đầu bỏ đi.
Ta liếc nhìn Khang Lạc với ánh mắt hờ hững, rồi cũng xoay người rời đi.
Phía sau, Khang Lạc tức đến gào lên:
“Triệu Tử Ngọc! Ta đã đắc tội gì với ngươi? Tại sao ngươi cứ nhằm vào ta? Tại sao ngươi phải quay về? Sao ngươi không mãi mãi ở lại cái chùa kia đi?”
Ta: “…”
Quá nực cười!
Nàng ta nghĩ mình xứng đáng để ta phải "nhằm vào" sao?
Ta bật cười.
“Cùng là công chúa, chúng ta lẽ ra nên ngang hàng. Xét về thứ bậc, ta lớn hơn ngươi, lẽ ra ngươi phải gọi ta một tiếng a tỷ. Ta vì quốc gia mà khổ hạnh tu hành suốt mười tám năm, công đức không nhỏ. Còn ngươi thì sao? Ngồi không hưởng phúc, có tư cách gì đứng trên đầu ta? Là vì được phụ hoàng mẫu hậu cưng chiều, nên sinh ra ảo tưởng rằng bản thân cao quý hơn người sao?”
“Khang Lạc à, đã chọn làm chim hoàng yến trong lồng vàng thì đừng oán trách người khác sắp đặt cuộc đời cho mình. Ngươi chấp nhận để phụ hoàng mẫu hậu định đoạt hôn sự, thì đó đã là kết cục tốt nhất rồi.”
Ngay khoảnh khắc đó, ta cảm thấy tâm trạng cân bằng trở lại.
Thì ra vận mệnh vốn dĩ công bằng, cho Khang Lạc một cuộc đời không ưu phiền, nhưng cũng lấy đi của nàng khả năng tung cánh bay xa.
Trò chơi quyền lực nơi kinh thành, nàng ta ngay cả tư cách nhập cuộc còn không có.
Chỉ là một chiếc thuyền nan trôi theo dòng, gió đưa đi đâu thì theo đó.
Vấn đề là, nàng ta không hề nhận ra, lại tưởng mình có thể che trời lật đất, muốn gì được nấy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ta có phần ghen tị với nàng.
Dù sao nàng cũng có hai đôi tay luôn che chở, còn ta chỉ có thể một mình dầm mưa chịu gió.
Chỉ là, Khang Lạc rõ ràng không hiểu nổi những gì ta nói.
Ánh mắt vừa mù mịt, vừa ngây thơ vô tội, bỗng chốc chuyển thành căm hận độc địa.
“Ta không tin, ta không tin những gì ngươi nói. Phụ hoàng mẫu hậu yêu thương ta như thế, lần này, ta nhất định thắng ngươi!”
Dứt lời, nàng ta quay người chạy thẳng ra hồ, rồi lao xuống nước không một chút do dự.
Ta: “…”
Thật sự điên rồi!
Ta chưa từng nghĩ, Khang Lạc lại là một con điên thứ thiệt!
Trong đầu ta lập tức hiện lên hàng loạt tình huống có thể xảy ra trong tương lai và kết cục nào cũng đẩy ta vào thế khó.
Hạt Dẻ Rang Đường
Xem ra lần này, cái nồi này dù muốn hay không, ta cũng phải gánh rồi!
Thật là xui xẻo đến cực độ!
Ta lao vội tới hồ.
Đã có người nhanh hơn ta nhảy xuống, là Ngụy Chiêu.
Ta cắn răng, cũng nhảy xuống theo.
Phải giành lấy Khang Lạc trước, nếu không thì hậu quả khó lường.
Ai ngờ, Khang Lạc lại giãy giụa điên cuồng, còn cố kéo ta chìm theo.
Nàng ta như phát rồ, sức mạnh như bộc phát, ta bị kéo chìm lên lặn xuống, còn bị sặc mấy ngụm nước.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cả hai chúng ta sẽ chec chìm mất.
Vì một tên nam nhân khốn nạn, đáng không?
Trong cơn thịnh nộ, ta vung tay tát một cái, đánh cho nàng ta ngất lịm.
Rồi mới kéo được nàng lên bờ.
Sau đó, ta thuận chân đá một cú vào mặt Ngụy Chiêu, kẻ vừa hấp tấp lao tới, đá hắn bay tọt xuống vùng sâu hơn của hồ.
Mẹ nó, cái tên cẩu nam nhân này, lại không biết điều!
Thấy Khang Lạc đã được người ta kéo lên bờ, xung quanh có cả đám người xúm lại lo lắng, lúc đó ta mới bình tĩnh quay người, bơi về phía Ngụy Chiêu.