Ta tóm lấy cổ áo hắn, hung hăng ấn đầu hắn xuống nước!
Ngụy Chiêu sặc sụa, uống phải không biết bao nhiêu là nước.
“Phù… Triệu Tử…”
“Ngọc… khụ khụ…”
“Dừng… dừng tay…”
Ta cứ thế ấn hắn xuống từng nhịp, mắt thấy hắn sắp ngạt thở, mới túm cổ áo kéo hắn ngoi lên, buộc hắn nhìn thẳng vào ta.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ngụy Chiêu, nghe cho rõ đây, ta sẽ hoà ly với ngươi. Nhưng không phải bây giờ! Nếu ngươi dám phá hỏng kế hoạch của ta, ta sẽ kéo ngươi và Khang Lạc cùng xuống địa ngục!”
Ta kéo hắn lên bờ, ngồi phịch xuống, thở hồng hộc.
Ngụy Chiêu trông vẫn còn ngơ ngác, rõ ràng không hiểu nổi những gì ta vừa nói.
Lúc này, Khang Lạc đã tỉnh lại.
Nàng gạt đám người đang vây quanh, nhìn ta, gương mặt đầy vẻ rón rén lấy dũng khí, dịu giọng yếu ớt cất lời:
“A tỷ… Tỷ từng nói, nếu muội dám nhảy xuống hồ, thì tỷ sẽ trả A Chiêu lại cho muội…Bây giờ muội đã làm rồi, a tỷ, tỷ đừng nuốt lời. Muội cầu xin tỷ… trả A Chiêu lại cho muội…”
Mẹ nó chứ!
Lần đầu tiên nàng ta gọi ta là “a tỷ”, lại là để vu oan giá họa.
Giọng điệu thì ngọt xớt đầy giả tạo, đúng kiểu “trà xanh điêu luyện”!
Thế mà cái gương mặt của nàng lại mong manh yếu đuối đến mức, người ngoài nhìn vào chẳng chút nghi ngờ.
Ngụy Chiêu cũng sững người, hết nhìn ta lại nhìn nàng.
Ta bật cười.
Ta đưa tay gạt giọt nước đang rơi trên mặt, hất tóc ướt ra sau đầu, rồi đứng dậy, dáng vẻ cao quý đĩnh đạc, bước đến trước mặt Khang Lạc.
Từ trên cao nhìn xuống nàng, vung tay, tát mạnh một cái!
“Chát!”
“Khang Lạc, ngươi đường đường là công chúa Đại Chu, đừng học mấy trò rẻ tiền điệu đà của đám nữ nhân mưu mô ngoài phố! Đừng tự hạ mình đến mức thấp hèn như thế!”
“Bản cung dám thề trước bài vị liệt tổ liệt tông rằng, bản cung chưa từng nói ra mấy lời bẩn thỉu ngươi vừa gán cho. Ngươi dám thề không?”
11.
Khang Lạc không dám thề.
Hai chữ “tổ tông” chính là cội nguồn huyết mạch của một con người.
Dù có càn rỡ đến đâu, nàng cũng không dám thốt lời dối trá trước tổ tiên.
Nàng cắn chặt môi, mắt hoe đỏ, trông như một chú thỏ đáng thương yếu ớt.
Tiếc là, con thỏ này rất biết làm bộ làm tịch.
Toàn thân ta ướt sũng, ngẩng đầu rời đi đầy kiêu hãnh, Ngụy Chiêu thì xụ mặt tiu nghỉu theo sát phía sau.
Về đến phủ công chúa, ta cảm thấy đầu choáng váng dữ dội. Miễn cưỡng thay y phục xong, ta đã chẳng muốn động đậy thêm chút nào.
Thế nhưng, đúng lúc ấy, Hoàng hậu lại truyền ta tiến cung.
Bà chắc chắn muốn hỏi chuyện đã xảy ra trong rừng cây, thậm chí có lẽ còn muốn giải vây thay Khang Lạc.
Nhưng ta cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, cũng vừa rơi xuống hồ, chẳng phải làm bằng sắt thép gì.
Trong lòng ta chỉ thấy ngán ngẩm vô cùng, không muốn đi chút nào.
Thế nhưng, nữ quan trong cung lại rất cứng rắn:
“Nếu thân thể công chúa không khỏe, vừa hay có thể vào cung để Thái y xem qua.”
“Được thôi, ta đi.”
Ta bước lên xe ngựa, gắng chịu cơn đau đầu, đôi chân lảo đảo, chầm chậm tiến về Trường Ninh Cung, nơi ở của Hoàng hậu.
Không ngờ khi đến nơi, bên trong đang có tiếng tranh cãi gay gắt.
Hoàng hậu quát lớn:
“Khang Lạc, con hãy an phận một chút! Ngụy Chiêu đã là tỷ phu của con, đừng làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy nữa!”
Khang Lạc gào khóc đến xé lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người không biết xấu hổ rõ ràng là Triệu Tử Ngọc! Nếu không phải vì nàng ta, Ngụy Chiêu giờ này đã là phò mã của con, là của con!”
Hoàng hậu lạnh giọng:
“Dù gì mọi chuyện đã rồi, hôn sự đã thành, con đừng mơ mộng nữa. Ta đã chọn vài công tử thế gia cho con, sẽ tìm người tốt hơn Ngụy Chiêu gấp bội.”
Khang Lạc gào lên:
“Mẫu hậu! Con là người, không phải món đồ chơi! Người có nghe con nói không? Con chỉ cần A Chiêu, ngoài A Chiêu ra, ai tốt thế nào cũng không liên quan gì đến con cả!”
Lần đầu tiên, ta nghe thấy Khang Lạc gào khóc đau đớn đến thế, giống như cuối cùng cũng biết đau là gì.
Nhưng rồi, mẫu hậu tát nàng một cái như trời giáng.
“Chát!”
“Xem ra, con vẫn chưa tỉnh ngộ. Với con người, sống sót mới là điều quan trọng nhất. Đồ ngốc!”
Giọng nói của mẫu hậu đầy phẫn nộ và thất vọng, như thể dốc hết bao năm kỳ vọng mà chẳng được gì.
Ta thầm nghĩ, mẫu hậu đòi hỏi quá cao rồi.
Bà vừa yêu chiều sự ngây thơ hồn nhiên của Khang Lạc, lại nuôi ra một kẻ vô pháp vô thiên, giờ đây lại muốn uốn nắn con người ấy trở nên lý trí và hiểu chuyện.
Nếu thật sự muốn dạy dỗ, thì sớm đã nên làm rồi.
Trong cung trở lại yên tĩnh.
Nữ quan thở phào:
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Trường An công chúa đến rồi ạ.”
Khang Lạc giật phắt màn lên, liếc ta một cái căm hận, rồi bỏ chạy ra ngoài.
Một đám cung nữ đuổi theo phía sau, miệng không ngừng nhắc nàng vừa mới rơi xuống hồ, bảo nàng đi chậm lại.
Mẫu hậu cũng dõi mắt theo bóng Khang Lạc mãi, đến khi không còn nhìn thấy, bà mới chậm rãi thu lại ánh nhìn.
Ánh mắt bà mơ hồ, giọng nói cũng mang vẻ mỏi mệt.
“Con đến rồi à… Khá hơn chút nào chưa?”
“Tạ ơn mẫu hậu quan tâm, nhi thần không sao ạ.”
“Ừm.”
Mẫu hậu ngồi đó thất thần, rõ ràng tâm trí không hề đặt nơi ta.
Một lúc lâu sau, bà mới khẽ nói:
“Khang Lạc là do ta chiều hư, con đừng để bụng.”
Đầu ta đau như búa bổ, khí huyết dâng lên, lời nói không kịp suy nghĩ đã bật ra:
“Mẫu hậu, vì sao không nói thẳng với Khang Lạc rằng, dù không có con, người cũng không bao giờ gả nàng cho Ngụy Chiêu?”
“Cái gì?”
Ánh mắt mẫu hậu thoáng sửng sốt, đầy ngỡ ngàng và phức tạp, như thể đang nhận ra ta là một người xa lạ.
Ta đã hỏi, thì hỏi cho rõ một lần, để bản thân cạn sạch hy vọng.
“Nếu người thực lòng muốn gả nàng cho Ngụy Chiêu, thì đã ban hôn từ lâu rồi, cớ gì phải đợi đến ngày con trở về?”
“Chẳng lẽ người nhìn ra Nguỵ gia đã sắp lụn bại, nên không nỡ để Khang Lạc chịu khổ?”
“Nếu thật sự là vậy, khi con cầu xin người ban hôn, tại sao người không từ chối?”
“Trong mắt người, Khang Lạc quan trọng hơn con, quyền thế quan trọng hơn con, đúng không?”
Từng câu từng chữ của ta như lưỡi dao, càng lúc càng sắc nhọn, cuối cùng cũng khiến mẫu hậu tức giận đến mức xấu hổ.
“Con cũng muốn giống Khang Lạc, cãi lại ta, trút giận lên đầu ta sao? Ra ngoài cho ta!”
Ngón tay bà run rẩy, ánh mắt mang theo sự thẹn thùng bị lật tẩy.
Ta lặng lẽ lui bước, từng bước một rời khỏi điện.
Cả thân thể lẫn trái tim đều lạnh buốt.
Cảm giác ấy, thật giống ngày ta từng thà chec chứ không khuất phục.