Song Phương Cứu Rỗi

Chương 10



Ngày tôi đồng ý với anh ấy, Tạ Diên đã xúc động rất lâu, ôm lấy tôi và hôn tới tấp. Anh ấy chân thành hứa với tôi rằng trong cả đời này, anh ấy tuyệt đối sẽ không phụ tôi.

Chắc chắn là để người có lòng tự trọng cao và kiêu ngạo như Tạ Diên có thể tỏ tình khi đang ở tận cùng của sự suy sụp thì bản thân anh ấy đã phải vô cùng dũng cảm. May mắn thay, tình yêu ít ỏi của người đàn ông không bị phụ bạc, cuối cùng cũng tìm được nơi thuộc về.

Thế là ngày hôm sau, chúng tôi đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn.

Khi tôi mang thai bảy tháng, để cho tôi và con có một cuộc sống tốt đẹp hơn, Tạ Diên lê bước với cơ thể chưa lành hẳn, lén lút ra ngoài tìm việc nhưng lại liên tục gặp khó khăn. 

Thế là tôi để lại hơn năm trăm ngàn tệ cho cuộc sống thường ngày và đưa hai triệu tệ còn lại cho anh ấy khởi nghiệp.

Tôi nói rằng : "Tạ Diên, nhất định đừng phụ lòng mong mỏi của em."

Tạ Diên nhìn tôi với vẻ kiên định, cam đoan với tôi: "Dao Dao, nhất định là anh sẽ cho em và con một cuộc sống tốt đẹp, nhất định!"

Từ khi Tạ Diên quyết định khởi nghiệp, anh ấy đã thuê người chăm sóc tại nhà để lo cho tôi. Mỗi ngày, anh ấy đều đi sớm về khuya, rất bận rộn. Để ngăn ngừa tôi bị rạn da, mỗi ngày, khi về nhà, dù khi đó có muộn đến mấy thì anh ấy cũng sẽ thoa tinh dầu cho tôi rồi mới nghỉ ngơi.

Ngày dự sinh đang đến gần từng ngày, sự bất an trong lòng tôi cũng dần lớn hơn. Tôi có thể cứu được đứa bé này không? Đứa bé có thể bình an chào đời không?

Khi tôi mang thai chín tháng, ngày bị đẩy vào phòng sinh, Tạ Diên vội vàng chạy đến từ công ty, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không ngừng an ủi:"Vợ ơi, không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu!"

Mặt anh ấy đầy râu, làm việc liên tục khiến cả người anh ấy gầy đi một vòng lớn.

Khi tôi được đẩy ra khỏi phòng sinh, anh ấy vội vàng lao về phía tôi: "Dao Dao, có đau không? Không sinh nữa, sau này chúng ta không sinh nữa!"

Anh ấy run rẩy toàn thân, nước mắt rơi lã chã, khóc như mưa. Cảm xúc trong mắt anh ấy rất phức tạp, có sự rung động của cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách, niềm vui của sự mất đi rồi lại tìm thấy, và cả tình yêu mãnh liệt dâng trào.

Y tá nhìn anh ấy, cười, nói: "Anh Tạ, hiện tại phu nhân của anh rất khỏe, cô ấy sinh thường, bé cũng rất khỏe mạnh, sáu cân bốn lạng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng anh ấy lại như không nghe thấy lời y tá nói, thậm chí còn không thèm nhìn con một cái mà cứ thế canh bên giường tôi, ôm tôi, không ngừng khóc.

Tôi nhíu mày, vỗ vỗ tay anh ấy: "Nuốt nước mắt vào trong đi, mít ướt thế kia thì còn ra thể thống gì? Làm người ta chê cười đấy."

Ai không biết lại còn tưởng anh ấy đang khóc tang cho tôi. Bị anh ấy khóc quấy, tôi thấy phiền muộn đến nỗi quên cả nhìn con.

"Mạnh Dao, anh yêu em. Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em..."

Tôi vừa định gọi bác sĩ bế con đến thì bị lời tỏ tình đột ngột của anh ấy dọa cho giật mình. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh ấy ghé đầu tới, không ngừng hôn lên má tôi hết lần này đến lần khác. Tôi bực bội đẩy anh ấy ra:

 "Yêu, yêu, yêu! Em cũng yêu anh. Bây giờ em vừa mới sinh con xong, anh không muốn em sống nữa sao?"

Nghe thấy lời tôi nói thì Tạ Diên mới buông tôi ra trong sự hoảng loạn, cẩn thận kiểm tra cơ thể tôi. Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của những bệnh nhân và y tá khác trong phòng bệnh, ngại đến mức muốn tìm một cái lỗ để mà chui xuống.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, tôi mới nhớ đến con, ngẩng đầu nhìn y tá, hỏi: "Con tôi đâu rồi? Là bé trai hay bé gái?"

Y tá bế em bé đến: "Chúc mừng, là một bé gái đáng yêu."

"Tạ Diên, anh xem sinh linh bé bỏng này. May quá, may mà tôi đã cứu được rồi. Anh có mục tiêu về tiền sữa để kiếm rồi đấy."

Tôi nhìn em bé mà cảm xúc ngổn ngang.

Xin lỗi con, Tiểu A Ninh, con đã chịu khổ rồi. Chào mừng con đến với thế giới này, mẹ sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ con trong chặng đường bình an, thuận lợi mà lớn lên.

Anan

Tạ Ninh là cái tên tôi đặt cho con. Tôi hy vọng cả đời con bé bình an thuận lợi, không bệnh tật tai ương.