Song Phương Cứu Rỗi

Chương 11



Sau khi con gái chào đời, Tạ Diên như biến thành một người khác, ân cần đến mức không tưởng. Anh ấy không cho tôi làm gì cả, vụng về học cách thay tã, tắm cho con, điều này dẫn đến việc đứa bé lại dựa dẫm vào anh ấy nhất.

Sau khi chăm sóc tôi và con đến khi xuất viện, anh ấy đưa tôi vào một trung tâm chăm sóc sau sinh khá tốt để tịnh dưỡng.

Sau đó, mỗi ngày, anh ấy đều chạy đi chạy lại giữa trung tâm chăm sóc sau sinh và công ty, dường như không biết mệt mỏi là gì.

Anan

Sau khi hết tháng ở cữ, Tạ Diên lại thuê một bảo mẫu về nhà chăm sóc cho tôi để tôi yên tâm nghỉ ngơi ở nhà, tôi lại ở nhà thêm hai tháng nữa.

Cho đến ngày mà tin tức Tô Diên sinh con gái đã leo lên top tìm kiếm trên toàn mạng. Tôi nhìn đứa bé trong vòng tay mình mà trong lòng lờ mờ cảm thấy bất an. 

Theo miêu tả trong cốt truyện thì vào ngày thứ hai sau khi nam - nữ chính sinh con gái, t.h.i t.h.ể của tôi sẽ được tìm thấy trên sông. Còn Tạ Diên thì một tháng sau khi tôi chết, chủ trọ đến đòi tiền thuê nhà mới phát hiện ra. Lúc đó, t.h.i t.h.ể của anh ấy đã bốc mùi rồi.

Con đã chào đời, tôi đã thay đổi số phận của con. Vậy thì số phận của tôi và Tạ Diên có thay đổi không?

Vừa nghĩ, cảm giác bất an dày đặc dần dâng lên trong lòng, tôi bèn gọi điện cho Tạ Diên: "Tạ Diên, hôm nay đừng đến công ty nữa, về nhà, được không?"

Bốn mùa thay phiên nhau đến rồi đi, thời gian cứ thế trôi qua trong bình lặng.

Ba năm trôi qua, chúng tôi cùng đưa công ty phát triển như diều gặp gió. Sau khi công ty dần ổn định, tôi hỏi ý Tạ Diên rồi thành lập một quỹ từ thiện, thường xuyên đưa anh ấy đi vận động tài trợ. Mỗi năm, tôi đều theo các tình nguyện viên lên vùng núi thăm trẻ em, mang đồ dùng đến cho các cháu.

Hôm nay, tôi và các tình nguyện viên đến một vùng hẻo lánh phía Tây để trao sách vở và quần áo cho trẻ em. Nơi chúng tôi đặt chân đến là ngôi trường vừa xây xong sân chơi một tháng trước. Nửa tháng trước, phòng học vừa lắp đặt máy chiếu.

Khi tôi bước vào phòng học thì thấy trên màn hình đang chiếu một đoạn video. Người phụ nữ trên màn hình đang đứng phát biểu trên bục diễn thuyết của Liên hợp quốc một cách hiên ngang. Cô ấy điềm tĩnh, ung dung, bình thản và thanh lịch.

Sau khi trả lời xong các câu hỏi về công việc, cô ấy xuống sân khấu để nhận phỏng vấn từ giới truyền thông.

Một phóng viên hỏi: "Thưa bà Tạ, bà nhìn nhận mối quan hệ giữa công việc và gia đình như thế nào? Tập đoàn Tạ thị lớn như vậy, tại sao bà không chọn ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm mà lại nhất quyết ra ngoài làm việc, hơn nữa còn là công việc ngoại giao vất vả như vậy?"

Tô Diên khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng: "Chào bạn, trước khi trả lời câu hỏi này, tôi mong bạn gọi tôi là… cô Tô. Dù thân phận của tôi là mẹ, là vợ, hay là con gái thì tôi nghĩ rằng những vai trò này không phải là xiềng xích trói buộc tôi bởi vì ưu tiên số một của tôi là chính bản thân mình. Trở thành một nhà ngoại giao là ước mơ của tôi. 

Từ khi sáu tuổi, tôi đã luôn nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu này. Từng có một người nói với tôi rằng hôn nhân của tôi không nên phải đánh đổi bằng ước mơ. Mr. Right của tôi nên tiến về phía trước cùng với tôi. Chồng tôi rất yêu và tôn trọng tôi, bố mẹ tôi cũng rất ủng hộ con gái mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, Tô Diên nhìn thẳng vào màn hình, mỉm cười mà nói: "Cảm ơn em, Mạnh Dao. Và xin lỗi, mong em sống hạnh phúc."

Sau khi video kết thúc, tôi mới chợt nhận ra, mắt mình đã đẫm nước. Thật tốt, đây mới là kết cục thật sự của cô ấy, mới là cuộc đời rực rỡ của cô ấy.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, tôi nhìn những khuôn mặt non nớt, ngây thơ, khích lệ các em:

"Các em, một ngày nào đó trong tương lai, các em đều sẽ mà bước ra từ nơi này để tìm kiếm mục tiêu cuộc đời mình. Chỉ cần các em nỗ lực, đấu tranh với số phận thì nhất định có thể vượt qua những ngọn núi này mà có được một tương lai tươi sáng hơn. Mong các em hãy trở thành nhân vật chính của cuộc đời mình."

Các em nhỏ nhao nhao gật đầu, đồng thanh đáp: "Vâng ạ! Cảm ơn chị Dao Dao."

Sau khi cùng tình nguyện viên phát xong vật phẩm, tôi ngồi lên xe để về nhà. Vừa về đến nhà, Tạ Diên đã chạy đến ôm lấy tôi mà sụt sịt với vẻ tủi thân: "Vợ ơi, cuối cùng em cũng về rồi, con không thấy em, nhớ em đến mức phát khóc luôn đấy."

Tôi bế Tiểu A Ninh lên, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn như tạc tượng của con.

"Mẹ ơi! Không phải con đâu, là bố bảo nhớ mẹ đến phát khóc đấy. Mẹ ơi, bố đúng là đồ mít ướt, mấy hôm mẹ không có ở nhà, tối nào bố cũng lẩm bẩm tên mẹ, phải xem ảnh mẹ mới ngủ được. Bạn con bảo bố bị cái gọi là não ngập trong tình yêu."

Tạ Diên vội vàng bịt miệng con bé lại, giải thích: "Không phải đâu con. Mấy hôm nay bố cứ phải làm việc tăng ca, bận muốn c.h.ế.t đây này."

Ngay sau đó, anh lại ủn ủn cái đầu vào lòng tôi mà làm nũng: "Vợ ơi, tối nay em phải đền bù cho anh đấy."

"Không được! Tối nay mẹ phải ngủ với con."

"Không được, ngủ với bố!"

Tôi nhìn cảnh một lớn một bé tranh cãi về vấn đề tối nay tôi sẽ ngủ với ai, trong lòng không khỏi thấy ấm áp.

Kết hôn ba năm, câu chuyện này đã sớm đi đến hồi kết cho tất cả, cuộc đời của nam - nữ chính đã có được cái kết viên mãn.

Còn số phận của chúng tôi đã được viết lại hoàn toàn. Cuộc đời sau này chỉ có thể do chính chúng tôi tự viết nên. 

Và con của tôi nhất định sẽ lớn lên trong tình yêu thương, trở thành nhân vật chính trong cuộc đời con.