Song Phương Cứu Rỗi

Chương 9



Mà đã không thích nữa, cũng không còn liên quan gì thì tại sao tôi phải buồn vì chuyện của họ? Giống như cô nói đấy, chuyện cũ như mây khói, con đường sau này mới là quan trọng nhất, phải không?"

Khi Tạ Diên nói đến đây, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: "Mạnh Dao, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã bằng lòng cứu tôi. Chính cô là người đã nắm lấy tay tôi khi tôi suy sụp và tuyệt vọng nhất, đưa tôi đến nơi có ánh sáng, cho tôi thấy hy vọng. Chính cô..."

"Khoan đã!"

Có phải sau những lời mập mờ này là định tỏ tình không? Rồi nhân cơ hội không muốn trả tiền cho tôi? Nghĩ đến đây, tôi lập tức cắt ngang lời anh ấy.

"Có…Có phải vậy không? Muốn chiếm đoạt tiền của tôi? Không muốn trả tiền cho tôi nữa sao? Thằng nhóc này, đừng tưởng anh đẹp trai, nói vài câu hay thì không muốn trả tiền.”

Tạ Diên - người vừa nói được một nửa số lời tình tứ của anh ấy đã bị tôi cắt ngang - lập tức dừng bặt. Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ấy cười khẽ. Cuối cùng, anh ấy nắm chặt hai tay trong sự căng thẳng, lấy hết can đảm mà nói với tôi: 

"Mạnh Dao, anh thích em. Em có thể… cho anh một cơ hội được không? Điều anh muốn không chỉ là sống chung qua ngày, anh muốn có một gia đình với em, muốn trở thành một nửa của em, đi hết cuộc đời này. Anh muốn dùng cả đời để trả món nợ mà mình đã nợ em."

Tôi sững người, đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ. Thật sự thì những câu này không giống với câu từ mà Tạ Diên sẽ nói. Thật sự thì ban đầu, khi tôi cứu anh ấy thì không hề muốn sống hết đời với anh ấy sống hết đời, chỉ là muốn anh ấy vực dậy chính bản thân mình.

Sau khi bắt đầu lại cuộc đời mới của mình, tôi sẽ đưa con ra nước ngoài sống rồi sau đó hoàn toàn rời xa cái cốt truyện nát bươm này.

Thật ra tôi không muốn tin lời tỏ tình vớ vẩn này của Tạ Diên. Anh ấy thích nữ chính lâu đến vậy, chỉ mấy tháng trôi qua mà đã đột nhiên thích tôi rồi sao? 

Vậy thì tình yêu anh ấy dành cho nữ chính cũng quá rẻ mạt rồi. Thế nhưng tình yêu cuộn trào như sóng dữ trong mắt anh ấy, sự căng thẳng ở đôi tay siết chặt ngón tay của anh ấy lại không giống giả dối. Sao anh ấy lại thích tôi được chứ? Chỉ vì tôi chữa bệnh cho anh ấy? Hay vì tôi nói tốt cho anh ấy trước mặt Tạ Sâm?

Thế là tôi hỏi anh ấy: "Tạ Diên, anh thích tôi ở điểm nào?"

Tạ Diên cười, nói: "Em lương thiện, lạc quan, kiên cường, độc lập, dịu dàng... khó có ai mà không thích."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anan

Tôi cười chua chát. Chẳng phải là nữ chính cũng có những phẩm chất này sao?

"Thế nếu như tôi không có những thứ đó nữa thì anh có còn thích không? Anh thấy người mà anh nói có thật sự là tôi không?"

Tạ Diên khựng lại, mới nhận ra mình đã nói sai điều gì đó thì lắc đầu, giải thích: "Không, anh... anh không có ý đó. Ý anh là anh thích tất cả mọi thứ thuộc về em."

Sợ tôi hiểu lầm, anh ấy lại không biết giải thích thế nào cho rõ ràng nên sợ hãi đến mức suýt khóc.

Tôi nâng mặt anh ấy lên, cười, nói: "Không cần giải thích nữa đâu, tôi nhìn ra là anh thích tôi rồi."

Mặc dù không biết tại sao anh ấy lại thích tôi, nhưng ánh mắt của anh ấy không thể lừa dối người khác, phản ứng của cơ thể cũng không thể nói dối. Có lẽ tình cảm là thứ không thể nói rõ ràng được.

Quả thật là đối với người không giỏi ăn nói như Tạ Diên thì cụ thể hóa một cảm giác hư vô mờ mịt là một việc rất khó. Nhưng tôi không muốn tùy tiện hứa hẹn việc sẽ sống hết đời cùng với ai đó. 

Tạ Diên vì bị tổn thương tình cảm mà thành ra thế này. Bây giờ, tình yêu của anh ấy có thật sự thuần khiết không? Còn tôi, thật sự không phải vì thương hại sao?

Tôi không vội vàng trả lời Tạ Diên và nói với anh ấy rằng tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ kỹ. 

Có lẽ là vì cú sốc mà mình gặp phải vào ban ngày quá lớn nên đêm hôm đó, tôi còn khó chịu hơn bất kỳ đêm nào trước đây. Trong đầu tôi không ngừng phát lại những lời nói mà mình nghe được lúc ban ngày, không ngừng nhớ lại những kỷ niệm trong mấy tháng qua, khi tôi và anh ấy ở bên nhau.

Sau một tuần suy nghĩ nghiêm túc, tôi đã chấp nhận tình yêu này. Tôi không biết mình có thể sống sót được hay không, tôi không muốn từ chối tình cảm chân thành này. 

Cuộc đời có quá nhiều điều bất ngờ, có lẽ giây phút tiếp theo, tôi sẽ rời khỏi thế giới này nhưng ít nhất, bây giờ tôi cũng đang tận hưởng điều đó, trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại, đó là điều mà tôi muốn làm nhất trong lúc này.

Nếu tôi không thể cứu được bản thân và anh ấy thì coi như mấy tháng cuối cùng này là một giấc mơ trước khi c.h.ế.t thì cũng không tệ.