Lần đầu tiên anh gặp Mạnh Dao là vào năm thứ hai kể từ khi bị bọn buôn người bắt cóc. Anh bị bắt cóc đến quê của Mạnh Dao, người mua anh là một cặp vợ chồng trung niên ngoài bốn mươi, họ không có con, không thể sinh nở. Họ đã bỏ ra hai ngàn tệ để mua anh từ bọn buôn người.
Ban đầu, anh đã trốn thoát nhiều lần, nhưng mỗi khi đi đến đường lớn, anh đều không biết làm thế nào để quay về. Vùng núi ấy rất hẻo lánh, rất xa.
Anh đã không còn nhớ đường về nhà nữa. Mỗi lần anh chạy lung tung trên đường, đều bị "người tốt bụng" tìm thấy, rồi đưa anh về “an toàn”.
Sau lần thứ năm bỏ trốn, anh bị cha mẹ nuôi dùng cùm chân khóa lại, nhốt trong nhà suốt nửa năm. Họ cảnh cáo anh là nếu anh còn trốn thoát, họ sẽ đánh gãy chân anh, chặt từng ngón tay.
Anh biết, họ sẽ không nỡ làm như vậy, nhưng anh đã thỏa hiệp. Sau mấy lần trốn thoát đó, anh hoàn toàn nhận ra rằng mình không thể trốn thoát được.
Ở đây có nhiều bọn buôn người, anh chỉ bỏ trốn năm lần mà đã có hai lần suýt bị bọn buôn người khác bắt đi bán sang một nơi khác rồi.
Có vẻ cha mẹ nuôi đối xử với anh không tệ, dù anh đã chạy trốn nhiều lần như vậy nhưng họ cũng chưa từng đánh anh, căng nhất là để anh đói hai bữa.
Anh không biết là lần tới, mình sẽ phải đối mặt với một gia đình như thế nào, vì vậy nên anh cũng không muốn chạy nữa.
Thấy anh không còn nghĩ đến việc bỏ trốn nữa, họ đã mở khóa cho anh, cho anh ăn mặc, và đưa anh đến trường học. Họ làm hộ khẩu cho anh, đặt một cái tên rất khó nghe: Cẩu Oa (Chó Con).
Cha mẹ nuôi không học hành gì. Nghe người già trong làng nói là tên con càng khó nghe thì càng dễ nuôi. Ngay cả ở vùng núi lạc hậu như vậy cũng không có mấy người đặt tên một cách tùy tiện như thế.
Vì vậy, khi anh vào trường, tên của anh trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong lớp. Ngày nào, họ cũng gọi tên anh ở sau lưng, không ngừng chế giễu, sỉ nhục anh.
"Này, mày tên Cẩu Oa, có biết sủa tiếng chó không? Mày sủa mấy tiếng cho bọn tao nghe thử xem nào?"
"Cẩu Oa, sau này bọn tao gọi mày là Cẩu Tử được không?"
Những lời lẽ bẩn thỉu của bọn chúng không ngừng vang lên, anh ghét tất cả mọi người trong lớp.
Khi anh bị bắt cóc, anh đã sáu tuổi, đã có ký ức, anh biết rằng anh không tên là Cẩu Oa, anh là Tạ Diên. Sau khi các bạn học liên tục chế giễu anh suốt ba ngày, cuối cùng anh không nhịn được mà ra tay với bọn chúng.
Trẻ con ở vùng quê quen dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, anh bị bọn chúng ném đá, đá.
Ngày hôm đó, anh bị đánh đến mức toàn thân đẫm máu, không dám về nhà, một mình lén lút trốn trong góc trường mà khóc.
Một cô bé đi đến, chia cho anh bữa trưa của mình, đó là hai củ khoai lang: "Nè! Cho cậu đấy, cậu không được khóc nữa nhé. Bố tớ nói rằng trẻ con hay khóc nhè thì không được người lớn thương đâu."
Đó là Mạnh Dao của năm tám tuổi. Mặt cô bé lấm lem, mặc một bộ quần áo không vừa vặn. Nơi duy nhất sạch sẽ chính là đôi mắt của cô bé, long lanh, sáng lấp lánh như những vì sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô bé ngồi xuống bên cạnh anh, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì nói với anh trong sự kiên định: "Đừng khóc, tớ sẽ giúp cậu đánh trả, sau này, tớ sẽ không để bọn chúng mắng cậu nữa."
Anh cứ nghĩ là cô bé chỉ đùa với anh, không ngờ ngày hôm sau, cô bé thật sự tìm thấy đám người đó và đánh cho bọn chúng một trận tơi bời. Anh không thể tưởng tượng nổi, sao một con người nhỏ thó như vậy lại có sự bùng nổ mạnh mẽ đến thế.
"Trước đây, tớ cũng hay bị bắt nạt. Mẹ tớ từng nói rằng bị bắt nạt thì phải đánh trả, nhất định không được nhịn, phải cho bọn chúng thấy rằng mình không dễ bắt nạt, bọn chúng mới không dám chọc ghẹo mình nữa."
Anh lắc đầu: "Chống trả thì chắc chắn là có ích sao? Vô ích thôi, tớ không đánh lại bọn chúng."
Cô bé nói: "Có ích đấy, nếu không đánh được thì cậu cứ cắn tai bọn chúng." Cô bé ngừng một chút, tiếp tục nói: "Không sao. Sau này, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Từ ngày đó trở đi, ngày nào, cô bé cũng ngồi xổm ở cổng trường đợi anh rồi vào lớp cùng với anh. Mọi người trong lớp không còn dám mắng anh nữa, thấy anh là tránh thật xa.
Anh nghe các bạn học thì biết được rằng cô bé ấy cực kỳ liều lĩnh khi đánh người. Nhà cô bé rất nghèo, còn nghèo hơn cả nhà cha mẹ nuôi của anh. Cô bé có một người bố nghiện rượu, mẹ cũng bỏ đi theo người khác rồi. Vì vậy, rất nhiều người thấy cô bé là tránh đi.
Cô bé học lớp hai, anh học lớp một, lớp của cả hai chỉ cách nhau một bức tường. Có lẽ vì số lần cô bé đến lớp anh quá nhiều nên biết được những lời đồn đại của người khác về mình.
Ngày hôm đó, cô bé thận trọng nhìn anh: "Cậu đừng sợ tớ, tớ sẽ không đánh cậu đâu, tớ chỉ đánh những kẻ xấu thôi."
Anh gật đầu, cười, nói: "Tớ không sợ, cậu là người tốt."
Cô bé rất hung dữ với người khác nhưng lại rất tốt với anh, thường xuyên lén lút chia sẻ đồ ở nhà mình với anh. Lâu dần, anh và cô bé trở thành bạn bè.
Toàn thân cô bé tràn đầy năng lượng, đó là do hàng ngày cắt cỏ nuôi heo, vác củi làm việc nhà mà thành, mẹ cô bé đã ly hôn và tái hôn khi cô bé bốn tuổi.
Tuy anh bị bắt cóc nhưng cha mẹ nuôi chưa bao giờ bắt anh làm những việc nặng nhọc này.
Anan
Trên người cô bé thường xuyên xuất hiện nhiều vết thương, quần áo cũng rách rưới.
Anh hỏi cô bé: "Chị ơi, chị không hận mẹ chị sao? Chị còn nhỏ như vậy mà bà ấy đã không cần chị nữa rồi."
Cô bé lắc đầu, nói: "Mẹ đã thoát khỏi bể khổ rồi, bố tớ thích uống rượu, còn thích đánh người nữa, mẹ ở đây thì ngày nào cũng bị bố đánh. Mẹ không nên hy sinh vì tớ, mẹ và bố ly hôn, tớ rất vui, như vậy thì mẹ sẽ không phải sống trong khổ sở nữa."
"Cậu có hận bố cậu không?"
Cô bé gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không hận, tuy bố rất hung dữ nhưng ông ấy cho tớ đi học. Tớ không rơi vào hoàn cảnh chỉ có thể ở nhà cắt cỏ nuôi heo như mấy chị gái khác trong làng."