Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy sự kinh ngạc và niềm vui khó che giấu trong đôi mắt đen láy của Tạ Diên
…Niềm vui ư?
Không thể nào. Anh ấy không thích tôi, sao có thể vui vẻ khi biết tin này được chứ?
Khi tôi định xác nhận lại thì đáy mắt anh ấy lại nhuốm một tầng băng giá, thậm chí là trong đó có cả sự chán ghét.
Tôi đứng dậy, lấy từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm rồi đưa nó cho anh ấy, tiếp tục nói: "Cho dù anh có muốn có đứa bé hay không thì tôi cũng sẽ sinh nó ra. Con ở trong bụng tôi, tôi có quyền quyết định."
Tôi và Tạ Diên không có tình cảm gì với nhau. Theo tình hình hiện tại thì lẽ ra tôi không nên giữ đứa bé này.
Nhưng trong cốt truyện, sau lần phá thai này, tôi sẽ mắc bệnh nặng rồi về sau không thể sinh con được nữa, đây cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến việc tôi bị mất kiểm soát tinh thần sau này.
Hơn nữa, đứa bé này có thể sẽ khiến Tạ Diên cảm thấy bản thân anh ấy có thêm một sự ràng buộc, do đó mà từ bỏ ý định tự sát.
Sau khi im lặng rất lâu thì cuối cùng, anh ấy cũng lên tiếng: "Muốn. Tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền, cố gắng nuôi hai mẹ con cô."
"Được. Vậy chúng ta sống chung với nhau nhé?"
Anh ấy xem đi xem lại tờ giấy xét nghiệm, nắm nó đến mức tờ giấy nhăn nhúm cả lại. Sau khi im lặng một lúc lâu, anh ấy nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi tìm một công ty vệ sinh, sau khi dọn dẹp sạch sẽ căn hầm đó thì trả nó lại cho chủ trọ.
Tôi buộc Tạ Diên phải về nhà tôi. Nếu anh ấy ở căn hầm đó ở lâu thêm nữa thì chắc chắn sẽ bị nhiễm phải đủ thứ bệnh. Tuy nhà tôi tuy không lớn nhưng tốt hơn nhiều so với căn hầm tối tăm ẩm ướt kia.
Tôi là người vượt khó từ quê lên thành phố nhờ học hành, “gia đình gốc” của tôi không tốt, bố nghiện rượu, mẹ thì ly hôn rồi tái hôn khi tôi còn rất nhỏ.
Năm tôi học đại học năm hai, bố cũng qua đời vì ung thư. Tôi rất muốn có một mái nhà ở thành phố. Thế nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã tiết kiệm tiền để mua một căn hộ có hai phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
May mắn là nửa đầu năm nay vừa trả hết nợ mua nhà, trong thẻ còn dư ba mươi ngàn tệ, cuộc sống vẫn chưa đến nỗi quá túng thiếu. Trong sách miêu tả lý do tôi độc ác là vì ghen tị với nữ chính xinh đẹp, có gia thế tốt, được nhiều người yêu thích.
Khoảng cách từ trong ra ngoài như vậy khiến tâm lý của tôi vặn vẹo, bắt đầu hãm hại nữ chính. Đặc biệt là sau khi tôi yêu nam chính từ cái nhìn đầu tiên, phát hiện nam chính luôn nhìn về phía nữ chính, rồi sau đó, tôi hoàn toàn hóa ác.
Tôi không biết là tác giả của cuốn sách đã viết ra câu chuyện này với tâm lý như thế nào. Để làm nổi bật hào quang của nữ chính, mọi thứ tốt đẹp đều được ban cho cô ấy: gia thế, dung mạo, học thức, tất cả đều thuộc về cô ấy.
Dù cô ấy gặp bất kỳ khó khăn nào thì cũng luôn có vô số quý nhân tương trợ, cô ấy có một cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
Còn tôi - một người khó khăn lắm mới dựa vào việc học hành mà ra khỏi nông thôn - đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở vì ghen tị với người có những thứ không thuộc về mình mà lại dần dần trở nên tham lam, ích kỷ, trở thành một nữ phụ độc ác và cay nghiệt. Tác giả tạo ra tôi nhưng lại gán cho tôi một thiết lập nhân vật méo mó đến vậy, thật nực cười.
Từ nhỏ, tôi đã chịu đựng bao khổ cực, vì đã nếm trải gian khó nên tôi càng trân trọng bản thân, không bám víu vào những thứ không thuộc về mình. Tôi đã chứng kiến bất hạnh của cha mẹ, sẽ không dễ dàng tin vào hôn nhân, càng không đòi sống đòi c.h.ế.t vì một người đàn ông.
Nếu tôi thức tỉnh sớm hơn thì chắc chắn thế giới của tôi sẽ không xoay quanh nam - nữ chính, cũng tuyệt đối không thể làm những chuyện như trong cốt truyện gốc đã mô tả.
Nhưng dường như không ai quan tâm đến điều đó. Họ cho rằng tất cả chúng tôi đều nên là phông nền cho nam - nữ chính.
Khi biết rằng sau khi phá sản, gần như Tạ Diên chỉ ăn toàn mì tôm, bánh mì và những thứ đơn giản khác thì tôi lôi hết các nguyên liệu trong tủ lạnh ra, làm một bữa cơm trông cũng tươm tất.
Khi ăn cơm, tôi mới phát hiện ra rằng tay anh ấy cầm đũa mà run lẩy bẩy.
"Tay anh cũng bị thương sao?"
Tôi nhìn đôi bàn tay đó, trong lòng bỗng dưng trào lên một nỗi buồn khó tả. Đôi tay từng dùng để chơi piano mà giờ đây lại run rẩy đến thế.
"Không sao." Anh ấy rút tay về, dứt khoát không gắng nữa mà vùi đầu vào bát, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Anan
"Ăn chút tôm, thịt, cải xanh đi..."
Tôi gắp đủ loại thức ăn cho Tạ Diên. Anh ấy ăn như hổ đói, cứ thế mà nhét hết cơm canh vào miệng. Tôi kiên nhẫn vỗ lưng anh ấy, vừa đưa nước vừa nhắc anh ấy ăn chậm lại nhưng tốc độ ăn của anh ấy vẫn không hề giảm bớt. Cuối cùng, sau khi ăn sạch hết đồ ăn, anh ấy mới đặt đũa xuống trong sự lưu luyến.