Song Phương Cứu Rỗi

Chương 4



Mặc dù bề ngoài, Tạ Diên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng tôi thấy anh ấy vào bếp cầm d.a.o tự rạch tay mình, tìm kiếm dấu vết của nữ chính trên mạng, ban đêm còn thường xuyên phát ra những tiếng kêu lạ suốt mấy lần. Truyện không hề viết về những chuyện này.

Đêm hôm đó, tôi lại nghe thấy tiếng anh ấy gào thét. Đó là một tiếng khóc tuyệt vọng đến mức mất kiểm soát. Giọng nói đứt quãng như một con cá đang chật vật giãy giụa bên bờ vực của cái c.h.ế.t sau khi bị quăng lên bờ.

Tôi nghe mà lòng bỗng dưng bi thương. Nếu sống mà đau khổ đến vậy thì có khác gì cái c.h.ế.t đâu?

Tôi thầm nghĩ như vậy, nhưng ý nghĩ đó chỉ xuất hiện trong đầu một giây là tôi lập tức nhớ đến cảnh tượng mình ngã xuống biển một cách bi thảm rồi đột nhiên, tôi toát mồ hôi lạnh. Không được! Anh ấy không thể chết. Cuộc đời anh ấy mới chỉ bắt đầu, anh ấy không thể chết.

Tôi lấy hết can đảm mà đứng dậy, bật đèn, mở cửa, phát hiện căn phòng đối diện khép hờ.  Khi tôi bước vào thì không thấy ai trong đó.

Tôi bật đèn phòng khách, tìm một vòng, cuối cùng mới tìm thấy anh ấy trong bếp. Tạ Diên suy sụp ngồi xổm trong góc, co ro thành một cục, toàn thân run rẩy. Bên cạnh là một con d.a.o làm bếp - thứ mà tôi thường dùng để chặt xương.

Tôi cất con d.a.o đi, đồng thời giấu hết những vật sắc nhọn trong bếp.

"Tạ Diên, Tạ Diên." Tôi ngồi xổm cạnh Tạ Diên, nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy, cố gắng gọi cho anh ấy tỉnh lại.

"Diên Diên..." Thấy anh ấy không phản ứng, tôi lại gọi thêm một tiếng.

Lần này, anh ấy ngẩng đầu lên, lao tới ôm lấy tôi: "Chị, xin lỗi, xin lỗi, xin chị, đừng bỏ rơi em!"

Anh ấy giam chặt tôi trong vòng tay mình, không cho tôi giãy giụa chút nào.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy, khẽ an ủi: "Được rồi, sẽ không bỏ rơi anh đâu, tôi ở đây."

Tôi dỗ dành anh ấy đứng dậy, đỡ anh ấy lên xe lăn, rồi đưa người về phòng ngủ.

"Diên Diên, ngoan nào, chúng ta ngủ nhé?"

Tôi dỗ dành anh ấy từ từ nằm xuống. Khi tôi vừa buông tay ra, anh ấy lập tức ôm chặt lấy tôi: "Chị, em nhớ chị quá, xin chị đừng để em ở một mình."

Tạ Diên cắn mạnh môi tôi như muốn trút giận. Tim tôi thắt lại, tôi cắn chặt vào môi dưới của anh ấy, khi anh ấy đau, tôi lập tức đẩy mạnh anh ấy ra. Thấy anh ấy còn muốn lao đến, tôi vung tay tát cho anh ấy một cái rồi quát lên: "Thế nào rồi, tỉnh táo chưa? Nhìn cho rõ tôi là ai!"

Lần này, ánh mắt mờ đục của Tạ Diên dần trở nên trong trẻo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi… Tôi bị sao thế?"

Anh ấy nhìn tôi với vẻ nghi hoặc. Khi nhìn thấy quần áo tôi xộc xệch và vết m.á.u trên khóe miệng, dường như anh ấy đã hiểu ra điều gì đó.

"Xin lỗi."

Tạ Diên cúi đầu xin lỗi, móng tay siết chặt vào da thịt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Bảy ngày rồi. Trong mỗi đêm của bảy ngày đó, bộ dạng của Tạ Diên luôn ở trong trạng thái quỷ quái như vậy. Đã bảy ngày rồi.

Chỉ sau một đêm mà Tạ Diên từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tôi cứ nghĩ là nên cho anh ấy thời gian để từ từ làm dịu lại tâm lý của mình.

 Ít nhất là sau khi biết tôi mang thai, dù là bị ép buộc hay là trách nhiệm thì cho anh ấy thời gian, nhất định là anh ấy sẽ từ từ vực dậy được chính mình. Dù sao thì một tuần trước, anh ấy đã nói là sẽ kiếm tiền nuôi tôi và đứa bé.

Vì vậy, đối với hành vi của Tạ Diên trong mấy ngày mấy ngày nay, tôi cũng không can thiệp quá mức. Thế nhưng, tôi nhận ra rằng mình đã sai. Nếu tôi tiếp tục không can thiệp như vậy thì anh ấy sẽ chỉ ngày càng biến chất, ngày càng chán nản. 

Cái cảm giác trách nhiệm đó nảy lên trong anh ấy chỉ vài giây, không lâu sau lại tan biến. Ban ngày trông anh như không có chuyện gì, nhưng cứ đến tối, anh ấy lại như bị ma ám, không ngừng tự hành hạ bản thân.

Tôi điều chỉnh biểu cảm, rũ mi nhìn anh ấy: "Cần bao lâu? Anh còn cần bao lâu nữa mới có thể vượt qua?"

Tạ Diên ngẩng đầu, nhìn tôi, khóe mắt ửng đỏ, im lặng, không nói gì. Tay anh ấy run rẩy không ngừng, bấu chặt đến mức lòng bàn tay rớm máu.

Tôi thở dài thườn thượt, cố gắng tự an ủi mình. Không thể trách anh ấy, mọi hành vi của anh ấy bây giờ chỉ là do bị cốt truyện kiểm soát mà thôi.

Thật ra tôi muốn mắng cho Tạ Diên một trận, tôi luôn cảm thấy phép khích tướng sẽ phù hợp với tính cách của anh ấy hơn. Thế nhưng, tôi lại nhớ ra anh ấy mắc bệnh trầm cảm.

Nhìn thấy anh ấy tự hành hạ bản thân mình trong suốt mấy ngày nay, tôi lờ mờ cảm thấy rằng có lẽ anh ấy đã mắc bệnh từ lâu rồi. Đối với người bệnh, tôi không muốn kích động anh ấy thêm nữa.

Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng điều chỉnh cảm xúc: "Tạ Diên, chuyện cũ như mây khói, chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, cứ mãi sống trong quá khứ thì chắc chắn là tự hành hạ bản thân. Anh mới hai mươi sáu tuổi, con đường phía trước còn rất nhiều khả năng. 

Anan

Đừng vì một mối tình mà tự trói buộc bản thân rồi kết thúc cả cuộc đời mình. Anh có học vấn, có năng lực, hoàn toàn có thể đứng dậy một lần nữa Chúng ta hãy sống thật tốt, được không? Dù sao thì còn sống cũng là có hy vọng."

Anh ấy hơi khựng lại, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp. Trong ánh nhìn của anh có sự dò xét, nghi hoặc và chán nản.