Song Phương Cứu Rỗi

Chương 5



Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Tạ Diên, tôi trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Đây không giống lời mà tôi sẽ nói sao? Trong mắt anh, tôi nên là người ích kỷ, độc ác và ham hư vinh sao? Tạ Diên, tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để thoát khỏi vùng núi, cả chặng đường đó đầy mưa gió bùn lầy. 

Tôi làm sao có thể vì một người đàn ông mà đòi sống đòi c.h.ế.t được? Anh cứ coi như hai năm trước tôi bị hạ bùa, bị ma nhập đi. Tóm lại, đó không phải tôi, hoặc nói đúng hơn thì đó không phải là con người thật của tôi.”

Tạ Diên cúi đầu, không biết là anh ấy đang nghĩ gì. Một lát sau, anh ấy ngẩng đầu lên:"Từ ngày mai, tôi sẽ không như vậy nữa. Cô… Cô đừng khóc."

Tạ Diên cẩn thận lau lệ nóng nơi khóe mắt tôi, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng. Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sự xót xa và lo lắng trên gương mặt của anh ấy. Không phải tôi buồn vì hoàn cảnh của mình, mà tôi chỉ buồn vì cái kết của tôi và anh ấy. Bởi vì tôi không chắc rằng có thể cứu được bản thân, hay cứu được anh ấy không.

Tôi cố gắng nén nước mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Diên: "Vậy anh hứa với tôi là sau này không được tự dùng d.a.o rạch tay mình nữa, cũng không được để tôi lo lắng nữa."

Anh ấy ngơ ngác nhìn bàn tay mình, trầm ngâm một lát rồi nói với vẻ kiên định: "Được, tôi hứa với cô."

Anan

Sau đêm đó, dường như Tạ Diên đã thực sự thay đổi. Ban đêm, tôi không còn nghe thấy tiếng anh ấy khóc than, anh ấy cũng không còn chạy vào bếp nữa. Giờ đây, anh ấy - người vốn ngủ nướng đến trưa - đều dậy sớm mỗi ngày.

Mỗi ngày, khi tôi thức dậy thì đều thấy trên bàn có bữa sáng mà Tạ Diên đã chuẩn bị sẵn. Anh ấy thay đổi quá nhanh, điều đó khiến tôi có chút ngạc nhiên và tò mò.

Đến tối ngày thứ ba, tôi lén mở cửa phòng Tạ Diên thì phát hiện anh ấy tự trói thân mình, miệng nhét một miếng vải để kiềm chế tiếng khóc của mình, trên bàn đặt cả một lọ thuốc melatonin.

Tôi sợ đến mức tái mặt, vội vàng rút miếng vải trong miệng anh ấy ra rồi cởi trói toàn thân cho anh ấy. Vừa mới cởi trói không lâu, toàn thân anh ấy đã cuộn tròn lại, bắt đầu chìm sâu vào cơn ác mộng. 

Tôi thấy anh ấy bò dậy, đi tìm xe lăn của mình, rồi đẩy xe đến nhà bếp. Dao trong bếp đã bị tôi giấu đi, anh ấy không tìm thấy dao, đành phải cho tay vào miệng rồi phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Anh ấy… như vậy là do mộng du sao?

Tôi vỗ vỗ mặt mình, đẩy Tạ Diên về phòng, đặt người lên giường. Anh ấy còn muốn bò dậy, nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi khẽ gọi anh ấy: "Diên Diên?"

Mi mắt Tạ Diên nhẹ run. Anh ấy có phản ứng là siết chặt lấy tay tôi rồi dần dần ngừng lại hành vi của mình. Nhưng mỗi khi tôi muốn rút tay về, anh ấy lại càng siết chặt hơn, khiến tôi không thể cử động.

Cho đến khi trời tờ mờ sáng, anh ấy mới hoàn toàn buông lỏng sự đề phòng. 

Tôi rút tay về rồi rời đi.

Khi tôi thức dậy sau một hồi ngủ bù thì thấy trời đã về chiều. Trên bàn phòng khách đặt bữa sáng và bữa trưa đã nguội ngắt, Tạ Diên yên lặng ngồi đọc sách trước cửa sổ sát đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nhìn bàn tay vẫn còn đau của mình, chất vấn anh ấy: "Tạ Diên, anh có biết mình bị mộng du không?"

"Biết."

"Tối qua anh nắm tay tôi cả đêm, tay tôi suýt bị anh bẻ gãy rồi, anh có biết không?"

Tạ Diên nắm chặt góc sách, khớp ngón tay hơi cong lại. Dường như anh ấy đang cố nén điều gì đó. Sau một hồi im lặng, anh ấy nói: "Xin lỗi."

Tôi lấy cuốn sách xuống, nhìn vào mắt anh ấy:"Nói đi, tại sao anh lại phải khắt khe với bản thân đến thế?"

Anh ấy lảng tránh ánh mắt tôi, dời tầm nhìn của mình sang chỗ khác: "Làm vậy thì tôi sẽ không bị mộng du nữa, cô cũng sẽ không phải lo lắng. Xin lỗi, tôi không thể đạt đến mức như cô mong muốn được, tôi sẽ rời đi..."

"Tạ Diên, anh muốn đứng lên không?"

Tạ Diên chưa kịp nói ra những lời còn lại thì bị tôi ngắt ngang. Anh ấy ngẩn ra, nhìn tôi với vẻ hoang mang. Tôi lại hỏi: "Anh muốn đứng lên không?"

Trong nỗi đau của Tạ Diên, ngoài vết thương lòng thì chắc chắn còn có đôi chân này. Anh ấy quan tâm đến đôi chân này đến thế mà giờ nó bị gãy rồi, chắc chắn anh ấy rất khó chịu.

Có lẽ sau khi tôi chữa lành vết thương bên ngoài cho Tạ Diên thì mọi chuyện sẽ ổn.

"Không cần đâu, chân tôi thế này là đáng đời."

Rõ ràng là Tạ Diên rất để tâm đến đôi chân của mình, rõ ràng là anh ấy lo lắng đến mức lòng bàn tay cũng đỏ lên.

Tôi nắm lấy tay anh ấy: "Tạ Diên, bây giờ anh là bố của con tôi, đừng hòng không chịu trách nhiệm. Anh đã nói là sẽ kiếm tiền nuôi tôi và đứa bé rồi, anh còn chưa làm được đấy, lẽ nào anh muốn đổi ý à? 

Đôi tay anh đẹp đến thế, rõ ràng là chúng được dùng để chơi piano, đôi chân anh dài đến vậy, mặc vest là đẹp nhất. Chắc chắn là con của chúng ta rất muốn nhìn thấy một người bố khỏe mạnh, cứ coi như là vì con, anh hãy kiên cường sống tiếp, được không?"

Tôi đối diện với ánh mắt của Tạ Diên, thấy được đôi mắt mờ sương đó dần dịu lại, hóa thành một làn nước long lanh.

"Ngày mai, chúng ta đi bệnh viện nhé, đi chữa chân và tay của anh."

Mặt anh ấy hơi đỏ. Anh vừa định mở miệng, tôi đã lên tiếng cắt ngang lời: "Không được từ chối!"

Anh ấy trầm ngâm một lát rồi khẽ nói: "Được."