Việc kinh doanh của nhà họ Tạ phát triển mạnh, gia đình họ có mặt trong nhiều ngành nghề: tế, tài chính, giáo dục, năng lượng, giao thông. Trong đó, bệnh viện xương tốt nhất ở Thành phố A chính là sản nghiệp của nhà họ Tạ.
Tôi không muốn dính dáng gì thêm tới nhà họ Tạ nên tối hôm đó, tôi thức đêm thu dọn hành lý, mua hai vé máy bay đi Thành phố S vào ngày hôm sau.
Vừa hạ cánh, tôi liền bắt taxi đến thẳng bệnh viện. Suốt quãng đường, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Có lẽ là cảm nhận được tâm trạng tôi đang xuống dốc nên Tạ Diên vẫn luôn rất im lặng.
Tôi đưa anh ấy đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, làm thủ tục nhập viện và đặt lịch phẫu thuật với bác sĩ.
Mãi đến tối, Tạ Diên thấy sắc mặt tôi đã khá hơn một chút, mới lấy hết can đảm để nói chuyện với tôi: "Mạnh Dao, cảm ơn cô."
Tôi che giấu nỗi buồn trong mắt, giả vờ thoải mái mà nói: "Tôi là vì đứa bé trong bụng cả. Cho nên hãy chữa khỏi tất cả bệnh tật trên người anh, sau này anh còn kiếm tiền để trả tôi."
Sự lo lắng của Tạ Diên chợt tan biến. Anh ấy nhìn tôi, mỉm cười: "Được, cô nói gì thì tôi cũng đồng ý."
Tôi chưa từng chăm sóc người bệnh, không biết phải chăm sóc thế nào nên đành phải dỗ dành Tạ Diên như dỗ một đứa trẻ, không ngừng động viên, an ủi anh ấy. Tôi còn thường xuyên mua những món quà nhỏ cho anh ấy, kể chuyện trước khi ngủ, nấu những món anh ấy thích.
Tạ Diên - người chưa từng nhận được nhiều sự thiên vị - lại rất thích cách dỗ dành trẻ con của tôi. Dần dần, cảm xúc của anh ấy trở nên vui vẻ hơn thấy rõ. Chứng mộng du cũng đã khỏi. Để bệnh trầm cảm của anh ấy sớm khỏi, tôi đã mời một bác sĩ tâm lý đóng vai trò là hộ lý túc trực bên cạnh Tạ Diên, ghi lại mọi hành động của anh ấy để khuyên nhủ và khai thông tâm lý cho anh ấy.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã về thành phố A một chuyến, bán căn nhà của mình. Tiền chữa bệnh, chi phí khám thai, chi phí dinh dưỡng, tiền sữa bột sau khi con ra đời…
Ba mươi ngàn tệ trong tài khoản của tôi hoàn toàn không đủ cho khoản chi tiêu lớn như vậy. Do đó, ngay ngày thứ hai sau khi tôi thức tỉnh, tôi đã liên hệ với công ty môi giới để đăng bán căn nhà của mình trên mạng.
Tôi thuê một căn hộ có hai phòng ngủ gần bệnh viện, thuê công ty chuyển nhà chuyển tất cả đồ đạc của tôi vào đó. Khi tôi sắp xếp xong mọi thứ thì đã một tuần trôi qua.
Khi trở lại bệnh viện, tình trạng của Tạ Diên trông khá tốt.
"Khoảng thời gian này, cô đã đi đâu?"
Anh ấy bất an hỏi tôi, tôi nói thật: "Tôi đã bán nhà rồi, về làm thủ tục sang tên. Sau này, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố này, anh thấy thế nào? Anh có thích nơi này không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Khá thích, nơi này rất tốt."
"Được."
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng Tạ Diên sẽ hỏi tôi lý do bán nhà, nhưng anh ấy chẳng hỏi gì cả mà lặng lẽ chấp nhận mọi điều mà tôi đã làm.
Ba tháng sau, tình trạng tay run rẩy của Tạ Diên đã gần như khỏi hẳn, nhưng vết thương ở chân vẫn cần thời gian để từ từ hồi phục. Bác sĩ tâm lý đã theo dõi Tạ Diên trong vài tháng nhưng không hề thấy anh ấy có biểu hiện nào của trầm cảm.
Khi vô tình hỏi Tạ Diên theo hướng khám chữa bệnh thì anh ấy luôn trả lời trôi chảy. Trái lại, để cơ thể mình nhanh chóng hồi phục, anh ấy đã nỗ lực tập vật lý trị liệu mỗi ngày, hơn nữa còn tích cực hợp tác với phác đồ điều trị của bác sĩ. Cuối cùng, kết quả chẩn đoán của bác sĩ tâm lý là… Tạ Diên không bị trầm cảm.
Tin này khiến tôi có chút bất ngờ. Khi xem cốt truyện, tôi đã lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nhìn cái kết kiểu một nhân vật phản diện tự sát theo góc độ nào đi chăng nữa cũng thấy không ổn. Tại sao lại qua loa đến thế?
Nhưng dù sao thì anh ấy không bị trầm cảm cũng là chuyện tốt.
Ngày xuất viện cũng đúng vào ngày tôi đặt lịch khám thai, tôi bảo anh ấy đợi tôi khám xong ở phòng bệnh rồi cùng về nhà.
Bụng sáu tháng đã rất rõ ràng, tôi cũng trở nên cẩn trọng hơn trong việc đi đứng. Trong mấy tháng này, tôi nhìn bụng mình lớn dần lên từng chút một, tâm lý cũng thay đổi. Đó là một cảm giác rất kỳ diệu: trong bụng tôi có một sinh linh khác đang thở, đang lớn lên.
Tôi có thể cảm nhận được những thay đổi cảm xúc của bé cưng trong mỗi ngày, lúc thì bé nghịch ngợm đạp trong bụng tôi, lúc thì bé ngủ một cách yên tĩnh. Mỗi cử chỉ, hành động của bé đều dần dần lay động trái tim tôi. Cảm giác trách nhiệm trong lòng cũng ngày càng mạnh mẽ. Trên thế giới này, tôi lại có thêm một người thân.
Sau khi khám thai xong, tôi phát hiện Tạ Diên đang lặng lẽ đứng ở cửa, trong mắt anh ấy lóe lên một chút vui mừng. Khi đối diện với ánh mắt của tôi, anh ấy bắt đầu trở nên căng thẳng, bất an và bối rối. Anh ấy cũng thích con nít phải không?
Tôi vừa cười vừa đi đến trước mặt anh ấy: "Bác sĩ nói là con rất khỏe, đang quậy tưng bừng, anh cảm nhận thử đi?"
Tôi đặt tay Tạ Diên lên bụng mình để anh ấy cảm nhận sinh linh khác đang kiên cường nhảy múa. Tạ Diễn từ cẩn thận dò dẫm cảm nhận của ban đầu, cho đến xác nhận, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Anan
Tôi nhìn anh ấy, cười nói: "Vì vậy, anh phải nhanh chóng khỏe lại, đi kiếm tiền sữa cho con."
Anh ấy cười rồi lại bật khóc, rơi từng giọt từng giọt nước mắt xuống quần áo.
Mũi tôi cũng cay cay theo.