Vốn dĩ tôi nghĩ là đổi thành phố rồi, chúng tôi và nam - nữ chính sẽ không còn liên hệ gì với nhau nữa. Thế nhưng khi chúng tôi sắp bước ra khỏi cổng bệnh viện thì lại tình cờ gặp nam - nữ chính.
"Tạ Diên, Mạnh Dao?"
Tôi giả vờ như không thấy, định chọn đường vòng để đi thì Tô Diên đã gọi chúng tôi lại.
Buộc phải dừng lại bước chân, tôi đẩy Tạ Diên quay người.
Tô Diên bước đến, có chút ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá chúng tôi: "Không ngờ hai người lại thật sự ở bên nhau? Bụng cô lớn thế rồi à? Chắc vài tháng nữa là sinh rồi phải không?"
Anan
Giọng cô ấy rất ngọt ngào, nhưng khi tôi nghe thì lại thấy vô cùng chói tai. Vẻ mặt của cô ấy kiêu ngạo, ánh mắt mang theo sự khinh thường và đắc ý, vênh váo. Dáng vẻ này khá khác so với hình tượng của cô ấy. Nữ chính lớn lên trong tình yêu, tính cách được thiết lập là ngây thơ và lương thiện.
Trong khoảnh khắc này, tôi lại thật sự cảm thấy cô ấy còn giống nữ phụ phản diện hơn cả tôi. Ồ, cũng đúng, trước đây tôi thường xuyên hãm hại cô ấy, quả thật là không nên đòi hỏi cô ấy phải đối xử tốt với chúng tôi. Là chính tôi tự làm tự chịu, cái bộ dạng tôi bây giờ cũng không oan ức gì.
Tôi ưỡn bụng nhìn cô ấy: "Cách ngày dự sinh còn ba tháng nữa, chắc cô cũng có rồi phải không?"
Tôi nhìn bụng dưới không rõ ràng của Tô Diên. Cô ấy ngẩn người, vẻ mặt đầy nghi hoặc kiểu "làm sao cô nhìn ra được".
Tôi cười, nói: "Người ta vẫn nói rằng sau khi mang thai, phụ nữ sẽ có tướng mạo của người mang bầu, tôi nhìn ra từ ánh mắt và tướng mạo của cô."
Thật ra tôi không nhìn ra mà biết được chuyện cô ấy đã mang thai ba tháng thông qua cốt truyện.
Tô Diên điều chỉnh biểu cảm nhưng vẫn không có thái độ tốt. Tôi chẳng bận tâm chút nào, nghiêng người đi hai bước, cúi gập người chào cô ấy một cái rồi đứng thẳng người, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi xin lỗi vì tất cả những sai lầm đã gây ra cho cô trước đây, xin lỗi. Tôi không cầu xin cô tha thứ, chỉ mong chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Tôi đã nhận được hình phạt tương xứng, sau này, tôi sẽ không phá hoại tình cảm của hai người nữa, bây giờ tôi chỉ muốn sống tốt."
Tô Diên khẽ nhếch môi, có chút bất ngờ trước hành động này của tôi.
Tôi không đợi cô ấy lên tiếng mà lập tức quay người nhìn Tạ Sâm: "Xin lỗi, trước đây đã quấy rầy anh, tôi rất hối hận. Sau này, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa, chúc hai người sống hạnh phúc."
Tôi liếc nhìn Tạ Diên, ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Mong nhà họ Tạ có thể rộng lượng, buông tha cho Tạ Diên. Gia đình là thứ không thể lựa chọn, nếu tất cả trong nhà họ Tạ các người cảm thấy anh ấy không tốt thì sau này, tôi và đứa bé trong bụng sẽ yêu thương anh ấy, sẽ không vứt bỏ anh ấy, không sỉ nhục anh ấy, thậm chí… không làm anh ấy tổn thương dù chỉ một chút."
Mặc dù rõ ràng là tôi biết họ là những nhân vật trong tiểu thuyết, không có linh hồn của riêng mình nhưng tôi vẫn không kìm được sự tức giận.
Không phải tôi bất bình vì Tạ Diên mà bất bình, chỉ là tôi cảm thấy có chút khó chịu. Tại sao tôi và Tạ Diên lại phải sống một cách khổ sở? Tại sao chúng tôi lại phải xoay quanh hai người họ?
Nữ phụ bám đuôi nam chính, nam phụ yêu nữ chính. Thật nực cười, rốt cuộc đây là thứ văn học rác rưởi gì vậy chứ? Tôi chấp nhận sự bất công của ông trời nhưng tôi không chấp nhận cuộc đời mình bị người khác thao túng.
Có lẽ trên thế giới này, có một không gian song song khác. Trong không gian đó, tất cả nhân vật đều có suy nghĩ của riêng mình. Tạ Diên sẽ được bao bọc bởi tình yêu, sẽ không bị bắt cóc, sẽ được cha mẹ nhớ nhung, sẽ sống một cuộc đời rất rực rỡ. Còn tôi sẽ dựa vào nỗ lực của bản thân để làm cho sự nghiệp của mình ngày càng thăng tiến, sẽ trở thành “bà đầm thép” của chính mình, sẽ không còn làm vai phụ cho người khác nữa.
Nghe thấy lời tôi nói, Tạ Diên ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt anh ấy là niềm vui không thể che giấu.
Tôi mỉm cười đáp lại anh ấy bằng một ánh mắt kiên định. Tạ Diên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, sau khi im lặng rất lâu thì anh ấy nhìn hai người họ mà nói: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, mong hai người sống thật hạnh phúc. Dao Dao, đưa tôi đi đi."
Tôi nhẹ gật đầu, không để ý đến dáng vẻ của hai người đó lúc này mà đẩy Tạ Diên quay người rời đi.
"Tiểu Diên!" Tạ Sâm do dự một lát rồi vẫn bước tới, gọi Tạ Diên lại.
"Tôi và nhà họ Tạ các người sẽ không còn bất kỳ liên quan nào với nhau nữa. Sau này, xin đừng làm phiền chúng tôi.” Khi dừng lại lần nữa, Tạ Diên nói lời từ biệt cuối cùng với họ mà không có một chút luyến tiếc nào.