Tạ Sâm đờ đẫn đứng bất động tại chỗ, hiếm khi trên mặt anh hiện lên một tia hổ thẹn.
Hận ư? Nói thật lòng thì khá hận đấy, nhưng mà tôi nên trách ai đây? Trách cốt truyện, hay trách nam - nữ chính? Nếu như nam - nữ chính thức tỉnh thì liệu họ có trở nên khác đi không? Tôi không biết, và cũng không muốn biết nữa. Dù sao thì cả thế giới đều đứng về phía họ.
Hiện tại, điều tôi có thể làm chính là tránh xa nam - nữ chính để bản thân được sống.
Đi được vài bước, tôi nhìn bụng của Tô Diên, rồi nhớ đến cái kết của cô ấy.
Mặc dù trong sách đã viết cái kết của hai người này rất hoàn hảo. Thế nhưng tôi lại cảm thấy, đó không nên là kết cục của Tô Diên.
Theo cốt truyện, sau khi Tô Diên đi khám và biết mình có thai, cô ấy sẽ trở về với gia đình, trở thành một người vợ tốt và một người mẹ tốt, chăm sóc chồng, dạy dỗ con cái. Thế nhưng, cô ấy cũng không còn là chính mình nữa rồi.
Năm sáu tuổi, Tô Diên từng ghi trong cuốn sổ của mình rằng khi lớn lên, cô ấy muốn trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc, cô ấy cũng đã luôn nỗ lực vì mục tiêu đó. Chỉ là vào năm thứ Hai Đại học, sau khi gặp nam chính, cô ấy lập tức dốc hết tâm sức vào tình yêu.
Tình yêu đã trói buộc đôi cánh giúp cô ấy bay lượn, đến cuối cùng, thậm chí cô ấy còn cam tâm tình nguyện bẻ gãy đôi cánh của mình vì gia đình.
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn khá đáng tiếc. Thế là tôi dừng bước, quay người, đi về phía Tô Diên:"Tô Diên, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô từng nói rằng sau này, cô muốn trở thành một nhà ngoại giao. Thế nhưng bây giờ, cô lại từ bỏ giấc mơ đó rồi.
Anan
Hôn nhân không nên đánh đổi bằng giấc mơ của cô, thân phận người mẹ và người vợ cũng không nên trở thành xiềng xích trói buộc cô. Vị trí số một của cô vĩnh viễn là chính mình, nếu có thể thì hãy trở thành “bà đầm thép” của chính cô. Người thực sự phù hợp nên là người đồng hành cùng tương lai của cô."
Lần gặp nam - nữ chính này, tâm trạng Tạ Diên không được tốt, trạng thái của tôi cũng suy sụp đáng kể. Về đến nhà, mỗi người trong chúng tôi ngồi ngẩn ngơ ở một góc trên sofa.
Nửa giờ sau, tôi vẫn không nhịn được mà lại gần Tạ Diên, nhìn anh ấy mà hỏi: "Có phải anh vẫn còn thích Tô Diên không?"
"Cái gì?" Tạ Diên nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
"Hôm nay anh nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng đến thế, rõ ràng là vẫn còn tình cảm."
Tạ Diên xoa đầu tôi, cười nói: "Sao vậy, cô ghen à?"
Tôi gạt tay anh ấy ra: "Không có. Tôi chỉ muốn khuyên anh là đừng dòm ngó vợ người khác nữa, thiên hạ nhiều mỹ nữ thế, chúng ta đâu cần phải làm kẻ bám đuôi. Với nhan sắc và năng lực của anh, không sợ không có đối tượng."
Thật ra, tôi chỉ muốn nói với anh ấy rằng với những thứ không thuộc về mình, tốt nhất nên vứt bỏ chúng càng sớm càng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Diên bật cười: "Kẻ bám đuôi à? Học từ đâu ra thế?"
Tôi không thèm để ý đến anh ấy, quay người, không muốn trả lời. Anh ấy bẽn lẽn rụt tay về, giải thích: "Không phải. Hôm nay tôi nhìn cô ấy thêm hai lần là vì tôi đang nghĩ rằng tại sao ngày xưa tôi lại để mắt đến cô ấy. Rõ ràng là cô ấy còn không đẹp bằng cô, cũng không dịu dàng bằng cô."
Tôi đặt tay lên trán anh ấy để đo nhiệt độ, trầm tư, nhíu mày: “Anh không uống thuốc à, mắt mù rồi sao? Tô Diên từng là hoa khôi mà."
Tô Diên là siêu cấp mỹ nhân số một trong sách! Trước đây, tôi độc ác, cô ấy dịu dàng.
Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi: "Trong mắt tôi, cô chính là người đẹp nhất."
Câu này khiến tôi biết trả lời sao đây? Ai mà chịu nổi những lời nói đột ngột như lời tỏ tình? Nhất là khi người nói những câu đó lại còn là một mỹ nam tuyệt sắc.
Thế là tôi im lặng.
Câu nói bất ngờ này khiến tôi trằn trọc hai đêm, không ngủ ngon. Nếu nói mấy tháng nay không có tình cảm với anh ấy thì là giả, có lẽ có nhưng không nhiều. Chỉ riêng cái ngoại hình đó thôi cũng đã dễ khiến người ta thấy sắc nổi ý rồi.
Không nói rõ được cảm giác đó gì, chỉ là mỗi khi nhìn thấy anh ấy, lòng tôi luôn cảm thấy rất an tâm. Không biết là thói quen, cảm tình hay là tình yêu.
Khi tôi nghĩ rằng Tạ Diên sẽ buồn vài ngày vì chuyện gặp nam - nữ chính thì trên thực tế, tôi hoàn toàn không thấy chút bóng dáng nào của sự buồn bã ở anh ấy.
Ngay cả tôi - người đã thức tỉnh - cũng hoàn toàn không thể bình thản đến thế.
Sự thay đổi này diễn ra quá nhanh, điều đó khiến tôi lờ mờ cảm thấy rằng liệu có phải là anh ấy cũng đã thức tỉnh rồi không? Ý nghĩ này như một đốm lửa nhỏ, từ từ lớn lên trong lòng tôi.
Sau khi quan sát anh ấy trong nửa tháng, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà hỏi: "Tạ Diên, anh và người nhà họ Tạ đã hoàn toàn tuyệt giao với nhau, sau này anh cũng không còn khả năng đến với Tô Diên nữa, anh không buồn sao? Anh có phát hiện ra điều gì không? Anh đã thức tỉnh rồi sao?"
Tạ Diên nhìn tôi với vẻ kỳ lạ: "Thức tỉnh? Thức tỉnh gì cơ? Ý cô là tỉnh táo à?"
Tôi có chút thất vọng, cười ngượng nghịu: "Đúng, tỉnh táo."
Anh ấy suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Khoảnh khắc họ đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đã không còn bất kỳ liên quan nào đến nhà họ Tạ nữa rồi. Cho dù trước đây tôi có tình cảm gì với Tô Diên thì bây giờ, tôi không còn chút cảm giác nào với cô ấy nữa.