Song Sinh Đổi Mệnh

Chương 2



Ta đứng phía sau nàng, dõi mắt nhìn gương mặt từng thân thuộc đến tê lòng kia, bỗng bật cười thành tiếng.

Hai người đồng loạt ngoảnh lại, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Ta biết mình thất lễ, bèn viện cớ rút lui, nhường lại không gian cho bọn họ.

“Chu đại tiểu thư, xin dừng bước.”

Đến khi đường lui bị người chắn ngang, ta mới sực tỉnh câu nói ấy, là dành cho ta.

Kiếp trước, cho dù đã thành thân rồi, hắn vẫn không nguyện gọi ta một tiếng “nương tử”.

Thay vào đó, miệng hắn luôn chỉ có một danh xưng: “Chu nhị tiểu thư”.

Đời này, ta chẳng muốn dính dáng gì tới hắn, liền sầm mặt toan bước qua.

Nhưng Trình Phái không chịu nhường đường, không khí trở nên lúng túng.

“Không rõ Trình thiếu tướng quân giữ tỷ tỷ ta lại, là có điều chi chỉ giáo?”

Ánh mắt Chu Tuế Kỳ lướt qua lại giữa ta và hắn, như muốn nhìn thấu điều gì.

Nhưng ngay cả ta cũng chẳng hiểu nổi vì sao hắn lại như thế.

Kiếp trước người hắn thầm mến trưởng tỷ ta, ta biết rõ điều đó.

Mỗi khi hắn say, luôn mang ta và nàng ra so sánh, không những thế hắn còn nhục mạ, hạ thấp ta không thương tiếc.

Chỉ là khi ấy, trưởng tỷ đã là người của vị hoàng đế trong cung kia.

Dù sao đi nữa, đời này ta không muốn dính líu đến hắn thêm lần nào.

Ta nghiêng người định bước qua, lại bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy vạt áo.

“Chu Tuệ Hòa tiểu thư, người gấp gáp muốn tránh mặt ta đến vậy sao? Lần này là tướng gia gọi người bảo ta đến bàn chuyện hôn ước, là chuyện có liên quan đến người, nên ta mới gọi ngườii lại.”

Cách đó không xa, sắc mặt Chu Tuế Kỳ biến đổi liên hồi, ánh nhìn dừng trên bàn tay đang túm lấy áo ta kia.

Lòng ta dần trở nên trĩu nặng.

Đời này, ta vốn không có bất kỳ giao tình nào với Trình Phái, nhưng hắn lại mang theo một sự bất thường khó hiểu.

Chẳng lẽ… hắn đã biết điều gì?

Ta nhìn sâu vào mắt hắn, muốn soi ra chút manh mối.

Song ánh mắt hắn khi ấy đã lạnh lùng như băng, chẳng còn thấy sóng gợn như trước.

Ta theo hắn và Chu Tuế Kỳ đến thư phòng của phụ thân.

Không ngờ mẫu thân cũng ở đó.

Phụ thân tiếp đón Trình Phái rất nồng hậu, còn mẫu thân thì mặt lạnh như chẳng quan tâm, người chỉ kéo Chu Tuế Kỳ lại, đầy vẻ xót thương.

Ta biết, mẫu thân vốn luôn bất mãn với mối hôn sự này của Chu Tuế Kỳ.

“Thế điệt à, vốn chuyện này chúng ta nên bàn bạc với Trình đại tướng quân. Nhưng ông ấy lại nói hôn sự của ngươi hoàn toàn do ngươi tự quyết. Cũng được thôi, cái khúc gỗ cứng đầu đó ta vốn chẳng nói nổi lời nào đâu!”

Thì ra Chu Tuế Kỳ sợ đêm dài lắm mộng, nên muốn sớm định ngày thành thân.

Phụ thân ta liền viết thư cho phụ thân hắn bàn việc này, nhưng Trình đại tướng quân lại không muốn làm chủ thay thứ tử, đẩy việc lại cho Trình Phái tự quyết.

Phụ thân ta cũng chỉ tiện miệng mời một câu, chẳng ngờ Trình Phái thật sự đến cửa.

Thì ra… hắn thật lòng với Chu Tuế Kỳ đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta im lặng đứng một bên, không nói lời nào.

Nhưng chuyện thúc đẩy ngày thành thânđâu phải trò đùa.

Chu Tuế Kỳ thật sự đã bị nuông chiều đến hư hỏng, phụ mẫu cũng để mặc nàng muốn gì được nấy.

Ta thân là đích trưởng nữ, ta chưa gả đi, nàng làm sao có thể thành thân trước ta?

Huống hồ, người ta phải gả… chính là vị kia trong hoàng cung!

Ta vốn nghĩ phụ thân không biết giữ thể diện cho hoàng thất, nào ngờ… ta vẫn đánh giá thấp ông ấy.

Phụ thân sớm đã dùng bạc mua chuộc Khâm Thiên Giám, ngay cả ngày ta nhập cung cũng bị đổi sớm lại.

Mà việc ấy, chẳng ai nói với ta nửa lời.

Mãi tới hôm nay, ta mới hay.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Cũng tốt ta phải sớm vào cung, sớm được an nhàn hưởng phúc.

So với đời trước ngày ngày nhẫn nhịn dè chừng, đời này ta được làm hoàng hậu… chẳng phải là dễ thở hơn nhiều sao?

Chỉ cần ta làm tốt bổn phận, liền có thể sống một đời không phải nhìn sắc mặt người khác.

Chuyện này, ta vốn đã mong chờ từ lâu.

Phụ thân cũng chỉ hỏi ta lấy lệ, ta tất nhiên gật đầu đồng ý.

Trình Phái lạnh lùng nhìn ta một cái.

Ta cũng chẳng buồn để tâm.

Dù hắn có biết chút gì đi chăng nữa, thì đã làm sao?

Ta nay sắp trở thành hoàng hậu.

Tới lúc đó, cả nhà hắn gặp ta cũng phải quỳ xuống dập đầu bái kiến!

Ánh mắt Trình Phái rốt cuộc cũng rời khỏi ta.

Hắn quỳ xuống, rút ra một xấp thư từ trong tay áo, dâng lên trước mặt phụ thân ta.

“Thưa bá phụ, tiểu điệt có một việc, muốn hướng ngài thỉnh tội.”

Một câu rơi xuống mọi người trong thư phòng chấn động.

Chu Tuế Kỳ lập tức đỏ hoe đôi mắt, nhào vào lòng mẫu thân khóc nức nở.

Phụ thân ta giận đến phát run, cầm xấp thư quăng thẳng vào mặt Trình Phái.

“Hoang đường! Nực cười! Phủ tướng quân các ngươi xem Chu phủ của ta là cái gì? Xem nữ nhi của bổn tướng là cái gì?”

Trình Phái vẫn quỳ dưới đất, trầm mặc không nói.

Ta cũng thoáng sững sờ, chuyện này quả thực đã vượt qua khuôn phép.

Thì ra, người bấy lâu nay trao đổi thư từ với Chu Tuế Kỳ, căn bản không phải Trình Phái, mà lại là một vị thứ tử khác của Trình gia, người này cùng tuổi với Trình Phái, cũng là một vị thiếu tướng nơi biên cương.

Xấp thư kia, vốn là viết cho người kia vậy mà vì sai sót, lại đến tay Trình Phái.

Trong thư, hai người bộc bạch tâm tư, lời lẽ thân mật.

Tuổi trẻ huyết khí phương cương, đôi lời lỡ miệng cũng là chuyện dễ xảy ra.

Chỉ là… Trình Phái lại cố ý đem những lời quá phận ấy đánh dấu ra từng câu từng chữ.

“Thưa bá phụ, hiện giờ cách xử lý tốt nhất chính là thành toàn cho hai người bọn họ. Trình Trạch điều kiện không hề kém tiểu điệt,Chu phủ cũng không thiệt thòi. Quan trọng hơn cả người mà Chu nhị tiểu thư ưng thuận, vốn là tiểu đệ của tiểu điệt.”