“Mà người trong lòng tiểu điệt…”
Ánh mắt Trình Phái lại rơi lên người ta.
Ta nhìn lại hắn, đối diện ánh mắt đã từng quen thuộc đến mức thấu xương kia, lại thấy sau lưng lạnh buốt như băng.
Không đúng!
Mục tiêu của Trình Phái lần này là ta!
Người cùng Chu Tuế Kỳ qua lại thư từ… chính là hắn.
Ta nhận ra bút tích đó chính là của hắn!
Trình Phái vốn có hai cách viết.
Ngày thường dùng một kiểu chữ, còn lúc ghi chép quân vụ trọng yếu, lại dùng một kiểu khác lối chữ này rất ít người từng thấy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Còn loạt thư gửi cho Chu Tuế Kỳ… chính là kiểu chữ thứ hai kia!
Tâm tư của Trình Phái… thật sâu không lường được!
Hắn hiểu rõ mẫu thân ta.
Mẫu thân vốn đã không hài lòng với hôn sự của Chu Tuế Kỳ.
Dù Trình Phái là người xuất sắc nhất trong hàng thứ tử, nhưng thân phận ấy… mãi mãi cũng không thể thay đổi.
Nếu chuyện thành thân của Chu Tuế Kỳ phải đổi người, thì mẫu thân nhất định cũng sẽ thay nàng quyết định.
Người từng nhiều lần mong đưa Chu Tuế Kỳ tiến cung làm hoàng hậu, chỉ là Chu Tuế Kỳ kiên quyết không chịu.
Lần này, sợ rằng bà sẽ dốc hết tâm cơ, cũng phải ép nàng vào cung.
Còn ta… sẽ một lần nữa gả vào tướng phủ.
Khi ấy, Trình Phái chỉ cần mượn cớ đổi lại hôn ước, há lại không dễ như trở bàn tay?
Nhưng… điều này lại không hợp lẽ!
Chẳng phải Trình Phái luôn một lòng ái mộ Chu Tuế Kỳ sao?
Kiếp trước, Chu Tuế Kỳ c.h.ế.t nơi lãnh cung, chưa đầy hai năm sau, Trình Phái lúc ấy đã là đại tướng quân liền dẫn binh ép vào trong cung, chiếm lấy long ỷ, đoạt ngôi xưng đế.
Quốc hiệu đổi mới, triều đại thay tên.
Nhưng… hậu vị chưa từng thay đổi.
Người hắn phong làm hoàng hậu, vẫn là Chu Tuế Kỳ đã mất.
Một kẻ như thế, hôm nay bày ra vở kịch này rốt cuộc là muốn làm gì?
…
Việc ấy, cuối cùng vẫn không bàn ra kết quả.
Chu Tuế Kỳ nhất quyết muốn gả cho Trình Phái.
Nàng nói, những lời tình ý trong thư, đều là viết cho Trình Phái, căn bản không biết là gửi nhầm cho người khác.
Nhưng Trình Phái cũng khăng khăng muốn trả hôn sự lại cho đệ đệ hắn.
Hắn nói, không phải “nhường”, mà là “trả”.
Hắn còn nói, cả đời này… chỉ nguyện lấy người trong lòng.
Chu Tuế Kỳ khóc lóc càng thêm dữ dội.
Nàng hiểu mẫu thân hơn bất kỳ ai.
Nếu không gả cho Trình Phái, nàng tất sẽ phải thuận theo an bài của mẫu thân tiến vào cung làm hoàng hậu.
Nỗi sợ từ kiếp trước khiến nàng run rẩy toàn thân.
Mà người cũng đang run rẩy là ta.
Vốn tưởng đã thoát khỏi vận mệnh định sẵn.
Chỉ vì một phen khuấy động của Trình Phái, tất cả lại trở về ban đầu.
Trình Phái vừa rời khỏi, mẫu thân quả nhiên mở miệng:
“Tuế Kỳ phải vào cung. Tuệ Hòa, con hãy thay muội muội, gả cho vị thứ tử còn lại của Trình gia đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người còn nói:
“Con là đích trưởng nữ của phủ tế tướng, càng nên vì gia tộc mà san sẻ nỗi lo.”
Phụ thân lại không đồng tình.
Bởi bao năm qua, ta vẫn do ma ma trong cung trực tiếp dạy dỗ.
Còn Chu Tuế Kỳ thì được chiều hư thành thói.
Một khi nhập cung, việc hai chúng ta tráo đổi thân phận rất dễ bại lộ.
Chu Tuế Kỳ cũng dùng cái c.h.ế.t uy hiếp, sống c.h.ế.t không chịu vào cung. Miệng thì nói:
“Nếu con cướp lấy hôn sự của trưởng tỷ, con còn xứng làm người sao!”
Nhưng nếu bảo nàng gả cho thứ tử khác của Trình phủ, mẫu thân lại chẳng cam lòng.
Lòng ta… rơi xuống đáy cốc.
Trước khi rời đi, Trình Phái lặng lẽ lại gần, khẽ nói mấy lời bên tai ta.
Hắn cũng đã trọng sinh.
Chỉ là mới tỉnh lại không lâu.
Hắn nhận ra ta, cũng biết đời này thân phận đích trưởng nữ đã bị tráo đổi.
Hắn hạ giọng, tiếng nói khàn khàn mang theo hiếm hoi ôn nhu:
“Tuệ Hòa, ta sai rồi. Nhưng may thay, ông trời cho ta cơ hội sửa sai.”
“Ta sẽ dốc hết toàn lực bù đắp cho nàng. Vậy nên… đừng trốn nữa. Kiếp này, nàng chỉ có thể gả cho ta!”
Thì ra, hắn biết tất cả chuyện của kiếp trước.
Thế nhưng hắn vẫn để mọi sự diễn ra như thế.
Không làm gì cả.
Đến khi ta c.h.ế.t đi, hắn mới hối hận.
Trên đời này, làm gì còn thứ tình cảm nào thấp hèn hơn thế nữa?
Hắn nói, hắn tỉnh lại chậm hơn ta.
Cho nên, chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này ép Chu Tuế Kỳ vào cung làm hậu.
Hắn còn bảo ta yên tâm, sau này sẽ nghĩ cách để ta gả cho hắn.
Trong mắt hắn, chiếm được một nữ nhân còn dễ hơn đánh một trận chiến.
Nhưng hắn cho rằng… chỉ cần buông một câu “ta sai rồi”, chỉ cần tỏ ý hối lỗi là ta sẽ ngoảnh đầu nhìn hắn ư?
Hắn… thậm chí chưa từng hỏi ta một câu:
“Nàng có nguyện ý hay không.”
Mà ta sao có thể để hắn như ý nguyện!
Trong cung mở yến tiệc ngắm trăng mừng Trung Thu, Thái hậu đặc biệt ban chỉ, mời các công tử tiểu thư tới tuổi cập kê trong kinh thành cùng dự.
Tam công chúa lại sai người truyền khẩu dụ, bảo ta nhất định phải đến, nói là muốn sớm kết thân với ta vị hoàng hậu tương lai này.
Ta biết rõ việc này, là do Chu Tuế Kỳ sắp đặt.
Nàng và tam công chúa xưa nay giao hảo rất tốt, đời này vẫn không thay đổi.
Ta dĩ nhiên sẽ dự yến.
Bởi vì… ta cũng đã bày sẵn một hồi hí kịch.
Giữa buổi tiệc, tam công chúa cho cung nữ đến truyền lời, nói nàng đã chuẩn bị sẵn chút rượu nhẹ, mời ta sang bên uống một chén.
Ta theo cung nữ đi tới một tiểu hoa viên yên tĩnh.
Tam công chúa tự tay rót rượu, nét cười dịu dàng, hai tay dâng chén tới trước mặt ta:
“Hoàng tẩu à, chúng ta sắp là người một nhà rồi, sau này càng nên thân cận nhiều hơn!”
Ta nâng chén rượu, nhưng không uống.
“Hoàng tẩu sao lại không uống? Lẽ nào người xem thường bổn cung?”