Song Sinh Đổi Mệnh

Chương 4



Ta vung tay, rượu trong chén đổ xuống đất.

“Rượu đã pha dược, uống vào hại thân, ta xin cáo miễn.”

Ta liếc quanh, ánh mắt dừng lại bên hồ sen cách đó không xa, vẫy tay chỉ một cái:

“Hoàng huynh của ngươi lát nữa sẽ đến bên hồ phải chứ? Ta đi trước đợi ngài ấy. Ngươi cũng mau phái người đến sắp xếp đi.”

Tam công chúa dù tuổi còn nhỏ, song sắc mặt biến đổi lộ rõ.

Vừa rồi còn ngây ngô mời rượu, giờ phút này mặt đã chuyển từ sửng sốt sang thẹn quá hóa giận.

“Chu Tuệ Hòa! Ngươi quả nhiên giống hệt lời Tuế Kỳ nói tâm cơ xảo trá! Ngươi… ngươi… ngươi…”

Ta nắm lấy ngón tay mảnh dẻ như hành non của nàng, cười cười:

“Đừng có ngươi ngươi ngươi mãi, chậm trễ kế hoạch thì sao bây giờ?”

Ta đứng dậy, toan bước về phía hồ sen.

Chẳng cần người của nàng âm thầm đẩy xuống, tự ta nhảy là được rồi.

Tam công chúa lại kéo vạt áo ta, lưỡng lự nói:

“Hay là… ngươi vẫn đừng qua đó nữa… Ta cũng không đi gọi người đâu… Ta cảm thấy… ngươi dường như… cũng chẳng ghê tởm như Tuế Kỳ nói…”

Tam công chúa tính tình bộc trực ngây thơ, tuy dễ bị lợi dụng, nhưng cũng không đến nỗi ngu muội.

Ta vỗ nhẹ tay nàng, chớp mắt trêu:

“Mau đi đi! Ta còn chờ làm hoàng tẩu của ngươi đó!”

Mấy ngày trước, khi nha hoàn của Chu Tuế Kỳ đến báo, ta đã quyết định lấy kế trị kế, nhân cơ hội sớm định chuyện vào cung.

Mẫu thân dùng cái c.h.ế.t ép phụ thân, sống c.h.ế.t đòi đổi lại hôn sự giữa ta và Chu Tuế Kỳ.

Chu Tuế Kỳ sợ kiếp trước tái diễn, liền vội mượn tay tam công chúa để giúp ta sớm được chỉ hôn.

Nàng cũng thêm một phần tính toán, muốn ta tuy được vào cung, nhưng phải mất mặt nơi yến tiệc, để mất cơ hội thành hoàng hậu.

Kiếp trước, ta từng nghĩ mãi không ra nàng oán hận ta từ đâu mà đến?

Ta luôn coi nàng là tỷ tỷ thân thiết nhất, mà nàng đối với ta cũng dịu dàng chu toàn.

Đời này nghĩ lại, ta rốt cuộc cũng hiểu rồi.

Nàng… từng thật tâm tốt với ta.

Kiếp trước, trong Chu phủ, ta mọi mặt đều kém hơn nàng.

Nhưng ta lại luôn hãnh diện vì có một vị tỷ tỷ xuất sắc như vậy.

Nàng cũng từng rất thương yêu muội muội là ta.

Nhưng… từ khi nào bắt đầu thay đổi?

Phải chăng là từ lúc nàng trong cung dần thất sủng,

Còn ta ở phủ tướng quân, địa vị ngày một nâng cao?

Nàng có thể chấp nhận ta sống tốt… Nhưng tuyệt không thể chấp nhận ta sống tốt hơn nàng.

Chỉ là… nàng nào biết, ánh hào quang của ta ở phủ tướng quân chỉ là giả tạo ngoài mặt.

Ta không ít lần kể khổ với phụ mẫu, nhưng họ vì vinh quang của mình, chỉ bảo ta: “nhẫn.”

Vì gia tộc, ta nuốt hết khuất nhục và đau đớn.

Cuối cùng, ta lại không c.h.ế.t trong tướng phủ, mà lại c.h.ế.t trong tay người mà ta từng kiêu hãnh nhất, chính tỷ tỷ ruột thịt của mình.

Đời này, nếu nàng muốn đổi, vậy thì ta sẽ… thành toàn cho nàng.

Ngay sau khi tam công chúa rời đi, sau lưng ta vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ta tháo một chiếc giày dính bùn, ném sang bên.

Rồi nhảy vào hồ sen.

Ta tính sai rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đến… không phải Hoàng đế.

Mà là Trình Phái!

Hắn hấp tấp chạy tới, nhìn thấy ta bên hồ, liền định nhảy xuống cứu.

“Ngươi đừng nhảy! Ta không cần ngươi cứu!”

Trình Phái khựng lại.

Chỉ trong thoáng chốc, hắn đã đoán được ý đồ của ta.

“Chu Tuệ Hòa! Ngươi quả thật ham hư vinh đến thế sao? Ta cũng có thể cho ngươi thân phận tôn quý! Ta đã nói, đời này sẽ tận lực bù đắp cho ngươi! Vậy mà ngươi vẫn cố chấp tranh đoạt địa vị ấy ư?”

“Ngươi có biết, khi hạ nhân tới bẩm báo rằng ngươi bị tam công chúa và Tuế Kỳ hãm hại, ta đã lo đến mức nào? Ta liều mạng chạy tới đây muốn cứu ngươi vậy mà ngươi lại nói không cần ta cứu?”

Lúc này, trong lòng ta thật sự sốt ruột.

Nếu Hoàng đế tới ngay sau hắn, chỉ e mọi chuyện không thể giải thích nổi.

Ta không thèm để tâm đến Trình Phái, chỉ sợ hắn thật sự nhảy xuống.

Đành phải dùng lời chọc giận hắn.

“Ngươi mà xuống nước thì… chính là cẩu!”

“Ngươi...! Ngươi đúng là không biết tốt xấu!”

Trình Phái là thiếu niên tướng quân, tính tình cao ngạo.

Quả nhiên hắn bị ta chọc giận, không muốn nhảy xuống.

Ta chẳng do dự, liền bơi sang bên hồ kia.

May thay, ở kiếp trước ta từng gả vào phủ tướng quân, đã học qua bản lỉnh

Sau lưng vọng lại tiếng bước chân dần xa.

Trình Phái hẳn đã giận dữ bỏ đi.

Một trận hú vía.

Ta vất vả leo lên bờ, cả người ướt sũng.

Nếu lúc này bị người khác trông thấy, e là càng hỏng bét.

Ta ngó sang bờ bên kia vẫn chưa thấy bóng dáng Hoàng đế tới.

Tam công chúa rốt cuộc đã đưa người đến đâu rồi?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta không thể chần chừ thêm, nhất định phải trở về trước khi yến tiệc kết thúc.

Biết hôm nay sẽ sinh biến, ta sớm đã chuẩn bị một bộ y phục giống hệt bộ đang mặc.

Y phục được ta giấu trong một gian điện nhỏ gần đó.

Nhưng muốn sang đó thay y phục, chỉ có cách bơi ngược trở lại.

Nếu mạo hiểm chạy qua, dọc đường mà gặp người thì xong đời.

“Còn không thấy Hoàng thượng đến? Chẳng lẽ… cú nhảy xuống hồ hôm nay lại uổng phí sao?”

Vừa vắt khô tay áo, ta vừa lẩm bẩm trách móc.

Chợt trên ngọn cây truyền đến một tiếng cười khẽ.

Ta kinh hãi ngã ngồi xuống đất.

Sao lại có người ở đây?!

Vừa rồi ta còn gọi thẳng tên húy của Hoàng đế, tội ấy là c.h.é.m đầu!

Hối hận vì buột miệng, ta đang định ngẩng đầu xem là ai, thì một bọc vải từ trên trời rơi xuống, rơi ngay trước mặt ta.

Bọc vải ấy… chính là bộ đồ ta giấu trong tiểu điện!

“Phía sau có một tiểu sơn, vào trong động đá thay y phục đi. Trẫm ở đây… canh gác cho nàng.”

Lúc này ta đã biết rõ người trên cây chính là Hoàng đế hiện tại Cận Đế - Cận Diệc Chu.