Song Sinh Đổi Mệnh

Chương 5



Ta không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ cố đè nén kinh hãi trong lòng, ôm lấy bọc vải, lập tức đi về phía tiểu sơn.

Cận Diệc Chu sao lại có mặt ở đây?

Hắn tới lúc nào?

Mọi chuyện vừa rồi, hắn có nhìn thấy không?

Vì cớ gì… hắn lại giúp ta?

Hắn đã ra tay tương trợ, có nghĩa là… tội bất kính vừa rồi, hắn sẽ không truy cứu sao?

Thay y phục xong, ta lặng lẽ bước ra, không dám hỏi gì, chỉ lẳng lặng theo sau hắn trở lại yến hội.

Vừa đến cửa điện, liền thấy tam công chúa và Chu Tuế Kỳ dẫn người vội vã chạy tới.

Theo sau… là Trình Phái.

Bên cạnh hắn, có một cung nữ đang ôm một bộ xiêm y màu sắc, hoa văn… giống hệt bộ ta đang mặc trên người.

Ánh mắt giao nhau lửa giận trong mắt Trình Phái như sắp thiêu cháy tất cả.

Nhưng gặp long nhan, hắn phải quỳ xuống.

Tam công chúa lộ vẻ lo lắng, Chu Tuế Kỳ thì mỉm cười ngọt ngào:

“Nghe nói tỷ tỷ ngã xuống nước, muội liền vội vã chạy đến. Xem ra… là Hoàng thượng đã cứu tỷ tỷ rồi!”

Nàng như bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, bèn cao giọng hơn:

“Ôi chao! Y phục của tỷ tỷ… đã thay sạch sẽ rồi kia!”

Lời vừa dứt, mọi ánh mắt tức khắc đổ dồn về phía ta.

Trình Phái siết chặt nắm tay, răng nghiến ken két.

Nhưng hắn vẫn phải cúi người hành lễ với Cận Diệc Chu.

“Thần có tội!”

Trái tim ta lập tức nhảy dựng lên.

Trình Phái muốn làm gì?

Hắn định kể ra chuyện ta vừa nhảy hồ, muốn lợi dụng sự trong sạch của ta ép Hoàng thượng tứ hôn?

Cận Diệc Chu không vội đáp, chỉ đứng nhìn hắn quỳ, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:

“Ngươi… xác thực có tội.”

Ta không ngờ sự tình lại chuyển biến đến mức này.

Không chỉ ta mọi người có mặt hôm ấy đều không thể ngờ tới.

Chỉ một câu của Cận Diệc Chu:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Trình Phái có tội.”

Trình Phái liền bị bịt miệng, trói gô, áp giải thẳng vào thiên lao!

Hơn nữa Hoàng đế hạ chỉ:

“Bất luận kẻ nào… cũng không được thăm ngục.”

Khoảnh khắc Trình Phái bị bắt, nét kinh ngạc trên mặt hắn thật sự khiến người ta hả dạ.

Ta nhịn không được… bật cười thành tiếng.

Cận Diệc Chu liếc ta một cái ta vội cúi đầu, giả chết.

Ta vốn dự tính đợi Chu Tuế Kỳ gả vào phủ tướng quân, mới tìm cách đưa Trình Phái vào ngục giam.

Nào ngờ, ngày đó lại đến sớm đến vậy.

Chỉ là, hiện giờ là lúc Cận Diệc Chu đang trọng dụng Trình Phái… Cớ sao lại trở mặt như thế?

Tội danh mà hắn gán cho Trình Phái, chính là:

“Mưu hại Hoàng hậu tương lai.”

Chiếc mũ to tướng ấy trùm xuống, lập tức khiến các đại thần đang định cầu tình cũng câm nín.

Hoàng thượng nói:

“Chính mắt trẫm nhìn thấy tiểu tướng quân Trình Phái đẩy nàng ấy xuống hồ, rồi bỏ chạy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn ai dám nói… lời buộc tội của Thiên tử là giả?

Kỳ thực, hôm đó người mà Chu Tuế Kỳ sắp đặt để đẩy ta xuống nước chính là người của tam công chúa.

Nhưng ta lại tự mình nhảy xuống.

Hiện nay, đến người làm chứng cũng không còn.

Vậy thì Hoàng thượng nói ai đẩy… chính là người đó đẩy.

Phụ thân ta đành phải bước ra, muốn nói mấy lời xin nhẹ tội cho Trình Phái.

“Thưa bệ hạ không biết trong này có phải… có chỗ nào hiểu lầm chăng?”

Nhưng Cận Diệc Chu ngay tại chỗ bác bỏ:

“Nếu không phải hắn ra tay, vậy vì sao lại lương tâm cắn rứt, sai cung nữ mang đến bộ y phục tương tự, toan phi tang chứng cứ?”

Phụ thân ta lập tức á khẩu không nói nổi lời nào.

Huống hồ, phủ tể tướng Chu gia và phủ tướng quân Trình gia chưa chính thức kết thân, Trình Phái nay lại vào lao ngục phụ thân ta là lão hồ ly, sao lại phải dốc hết sức ra bảo hộ?

Trình Phái bị nhốt trong thiên lao, miệng bị phong kín, căn bản không thể tự biện bạch.

Hắn tuyệt đối không ngờ câu nói “thần có tội”, vốn định dùng để ép Cận Diệc Chu ban hôn cho ta và hắn, nào ngờ… lại thật sự bị định tội.

Người phản ứng đầu tiên… lại là Chu Tuế Kỳ.

Nàng chạy thẳng tới tìm ta, truy hỏi chân tướng hôm đó.

Nàng biết rõ, không thể nào là Trình Phái đẩy ta xuống nước.

Nhưng Hoàng đế đã nói là hắn đẩy ta… sao có thể phản bác?

Ta cắn chặt lời khai, khăng khăng “là hắn.”

Chu Tuế Kỳ suýt chút nữa lật tung cả viện của ta.

“Chu Tuệ Hòa! Đều tại ngươi hại Trình Phái! Ngươi phải cầu xin Hoàng thượng thả hắn ra!”

Ngay cả mẫu thân cũng tới, ra lệnh cho ta tiến cung xin tội thay Trình Phái.

“Chỉ cần con khiến Hoàng thượng tha cho hắn, hắn sẽ vì mang ơn, ắt sẽ cưới Tuế Kỳ. Như vậy… mọi bên đều vui vẻ!”

Hiện tại, Trình phủ đang thời cường thịnh, biên cương chưa yên ổn.

Hoàng đế hẳn sẽ không thực sự trảm hắn vào lúc này.

Phụ thân ta cũng cho rằng…

“Con đi là thích hợp nhất. Không đắc tội với Hoàng thượng, cũng không làm mất lòng phủ tướng quân.”

“Nếu thành công kết được một nhánh quyền lực lớn. Nếu không thành cũng không tổn hại gì.”

Ta gật đầu.

“Được thôi. Con có thể đi.”

“Chỉ mong các người… đừng có hối hận.

Lúc ta vào cung cầu kiến, Cận Diệc Chu chẳng hề lộ vẻ kinh ngạc.

Chưa đợi ta mở miệng, hắn đã đi trước một bước:

“Nếu nàng bằng lòng làm hoàng hậu của trẫm, Trẫm… sẽ đáp ứng điều nàng cầu xin hôm nay.”

Ta: “...?”

Ta còn chưa nói lời nào kia mà!

“Hoàng thượng, thần thiếp vốn chính là vị hoàng hậu tương lai của Người đó thôi? Chẳng lẽ Người nhận nhầm người rồi?”

Ta và Chu Tuế Kỳ vốn là song sinh, kẻ không thân quen quả thật dễ lầm lẫn.

Cận Diệc Chu bật cười:

“Tuệ Hòa, đời này trẫm sẽ không nhận lầm nữa. Trẫm chỉ sợ hoàng hậu của trẫm… chưa kịp vào cung, đã trốn mất rồi.”

Ta khựng lại hắn… biết kế hoạch của ta?

Nhưng Cận Diệc Chu không nói thêm điều gì.

“Chỉ cần nàng đáp ứng trẫm một điều, Trẫm liền thành toàn điều nàng mong cầu hôm nay.”

Ta suy xét những lời hắn nói trong khoảnh khắc.