Song Sinh Đổi Mệnh

Chương 6



Gộp lại những chuyện của hai đời, rất nhanh liền nghĩ thấu suốt.

Khóe môi ta cong lên nụ cười từ tận đáy lòng.

Thì ra… trên đời này, cũng có người coi ta không phải là rác rưởi hèn mọn.

Ta và Cận Diệc Chu đạt thành một thỏa thuận.

Chỉ là hôn kỳ của ta sẽ được đẩy lùi sau hôn sự của Chu Tuế Kỳ.

Ngay hôm ấy, Trình Phái được phóng thích.

Trải qua một trận như vậy, hắn cũng thu liễm rất nhiều.

Trình Phái ra khỏi thiên lao người vui mừng nhất chính là Chu Tuế Kỳ.

Nàng quên sạch lúc trước đã quỳ xuống cầu xin ta ra sao, đạt được mục đích nàng lại chẳng thèm nói một tiếng tạ ơn.

“Tỷ tỷ tốt nhất đời này của muội à, muội sắp gả vào phủ tướng quân mà hưởng phúc rồi. Còn tỷ lại sắp thành hoàng hậu rồi? Ồ chao cái nơi hậu cung ăn thịt người không nhả xương đó, Tỷ tự cầu phúc đi ha!”

Lần này, ta không nhẫn nhịn nữa.

Hai cái tát giòn giã rơi thẳng lên mặt nàng.

“Ngươi là ăn nói thế với trưởng tỷ của mình đấy à?”

Chu Tuế Kỳ còn muốn xông tới phản kích, nhưng người của ta sớm đã giữ chặt nàng lại.

Từ ấy, trong Chu phủ… ta càng ngày càng sắc bén.

Cho đến ngày xuất giá, Chu Tuế Kỳ không dám xuất hiện trước mặt ta nữa.

Ngày nàng xuất giá, của hồi môn kéo dài cả con phố.

Nhiêu đó sính lễ, e rằng Trình lão phu nhân và Trình phu nhân cũng nở mày nở mặt, lại càng nóng lòng mong sớm thu nàng nhập phủ

Ngày Chu Tuế Kỳ hồi môn, đúng là một phen phong quang vô hạn.

Nhưng rất nhanh… trong phủ dần không còn tin tức của nàng nữa.

Hai tháng sau nàng một thân một mình, sắc mặt tiều tụy, về lại Chu phủ.

Vừa bước qua cửa, mẫu thân liền ôm nàng khóc nức nở.

Trách phụ thân ép gả nàng cho thứ tử, rồi tiện thể trừng mắt lườm ta một cái, như thể… chính ta đoạt mất phu quân như ý của Chu Tuế Kỳ vậy!

Rõ ràng… chính nàng là người không cần cơ mà!

Chu Tuế Kỳ quỳ gối trước phụ thân, nức nở cầu xin:

“Phụ thân! Xin người làm chủ cho con! Con… muốn hòa ly!”

Phụ thân ban đầu còn xót thương, nhưng nghe vậy, sắc mặt lập tức đổi.

“Hoang đường! Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi.”

“Huống hồ hiện nay hai phủ liên thủ chốn triều đình, sao vì con chịu chút uất ức ở hậu viện, lại khiến quan hệ của hai nhà tan vỡ được?”

“Phụ thân! Nữ nhi nào phải chịu một chút uất ức!”

“Nơi đó đâu có chút nào phong quang như ngoài mặt! Hai tháng nay, nữ nhi chịu đủ mọi khổ sở. Nếu phụ thân không cho con hòa ly… Con chỉ còn đường c.h.ế.t mà thôi!”

Ta không nhịn được bật cười:

Thế nào?

Cái lang quân như ý kia của nàng…

Cũng không che chở nàng được à?

Chu Tuế Kỳ khóc đến nỗi lệ rơi như mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vốn dĩ Trình Phái còn che chở nàng đôi phần, nhưng không lâu sau, Trình lão phu nhân liền sai lão tướng quân điều Trình Phái ra tiền tuyến.

Dẫu tài giỏi đến mấy, Trình Phái cũng không thể trái quân lệnh.

Chỉ là, hắn ở nơi biên cương bận bịu đối phó chiến sự, lại còn phải ứng phó từng lá thư đầy oán trách của Chu Tuế Kỳ, thư từ mỗi ngày đến một phong, từng chữ từng hàng, toàn là phàn nàn và bất mãn.

Thời gian lâu dần tình ý cũng hao mòn không ít.

Trình Phái ba ngày mới gửi một lá thử, trong thư cũng vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi:

"Phải hiếu thuận với tổ mẫu."

"Chớ vì lời lẽ mà sinh sóng gió."

"Hậu viện có chuyện, cần nhẫn nhịn."

Nhưng… hậu viện của tướng phủ, sao có thể chỉ vì cúi đầu mà được đối xử tử tế?

Chu Tuế Kỳ nhẫn nhịn đến cực hạn, cuối cùng ôm hận quay về Chu phủ.

Nàng còn tưởng, phụ mẫu từng yêu thương nàng sẽ là chỗ dựa cuối cùng.

Ai ngờ, khi nàng quay đầu nhìn mẫu thân, ánh mắt kia cũng đầy khó xử.

Dính líu đến vinh quang của cả Chu gia, ngay cả mẫu thân cũng khuyên nhủ nàng đừng quá tùy hứng:

“Tuế Kỳ, con không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Con còn có huynh trưởng, sau này thành tài hồi phủ, còn phải bước lên triều chính.”

“Về sau, tương lai nó còn chấp chưởng Chu gia con càng nên nghĩ cho huynh con nhiều hơn!”

Chu Tuế Kỳ nghe mà tâm can lạnh lẽo, gần như không tin nổi tai mình.

Trước lợi ích gia tộc, ngay cả thân nữ nhi được cưng chiều từ bé… cũng trở thành kẻ ngoài cuộc.

Cuối cùng, người đứng ra hòa giải lại là ta.

Ta mỉm cười, chậm rãi nói:

“Muội muội tốt của tỷ à, tỷ tỷ sắp gả vào cung mà hưởng phúc rồi, lúc này, muội ngàn vạn lần chớ nên hành động nông nổi nha!”

Đại hôn của ta đã cận kề, phụ thân thấy Hoàng đế đối với ta có sự quan tâm đặc biệt, tự nhiên cũng không dám để trong phủ sinh biến.

Ta cố ý rưng rưng, quay sang phụ thân thỏ thẻ:

“Phụ thân, vừa rồi Tuế Kỳ hình như nói… muốn c.h.ế.t cho người xem đó. Phải làm sao mới tốt đây?”

Phụ thân tức thì đá nàng một cước:

“Muốn c.h.ế.t thì cút về phủ tướng quân mà chết! Người đâu tiễn tiểu thư về phủ tướng quân cho ta!”

Ta đưa tay che miệng cười khẽ, nụ cười ấy, chỉ Chu Tuế Kỳ đang quỳ trên đất mới nhìn thấy rõ.

Nàng nghiến răng:

“Chu Tuệ Hòa! Ngươi đừng đắc ý quá sớm! Những ngày đau khổ của ngươi… sắp tới rồi!”

Ta lập tức xoay người, ôm mặt khóc rấm rứt:

“Phụ thân! Nàng nói con gả vào hoàng cung sẽ gặp đau khổ… Chẳng lẽ… con thật sự sẽ sống không ra gì sao?”

Đường đường là tể tướng đương triều, sao có thể để người con gái đã xuất giá ở lại phủ làm loạn miệng lưỡi?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Phụ thân lập tức hạ lệnh:

“Ngươi đã là người phủ tướng quân, từ nay về sau không được bước chân vào phủ tể tướng của ta nửa bước!”

Chu Tuế Kỳ kiên quyết nắm lấy khung cửa, nhưng vẫn bị mấy hạ nhân lôi lên xe ngựa.

Việc này trở về Chu gia cầu cứu, tin tức hẳn đã truyền về phủ tướng quân rồi.

Đợi nàng quay lại, mới thật sự là không có ngày lành.

Mà ta… lần nữa dâng tấu nhập cung.