Song Thế Tầm Thê

Chương 10



Sau hồi kéo dài lê thê, đoàn xe cuối cùng cũng lăn bánh rời thành.

 

Để Tam thiếu an toàn vào kinh, Hầu phủ còn mời tiêu cục hộ tống suốt chặng đường.

 

Cộng thêm hộ viện sẵn có trong phủ, đoàn người lên đến hơn trăm người.

 

Ngoài ra, chúng ta còn kết bạn đồng hành với các tú tài khác của Châu thành.

 

Có vài tú tài gia cảnh bần hàn, quan viên trong châu bèn tặng họ lừa hoặc ngựa đi đường.

 

Ra khỏi thành, đoàn xe của chúng ta đã hơn hai trăm người.

 

Dọc đường, ta liên tục thò đầu ra cửa xe, quan sát cả đoàn.

 

Trong lòng ta lo lắng không nguôi —

 

Nhiều ánh mắt thế này, liệu ta có cơ hội để bỏ trốn không?

 

Thế nhưng Tam thiếu lại tưởng ta tò mò nên mới nhìn ngó.

 

Hắn nắm tay ta, cười mỉm:

 

“Ra ngoài rồi trông nàng có vẻ tinh thần hơn ở trong phủ đấy.”

 

Ta làm ra vẻ vui vẻ, mắt lấp lánh ánh sáng:

 

“Nô tỳ vào phủ đã nhiều năm, chưa từng được thấy thế giới bên ngoài.”

 

Tam thiếu thấy ta như vậy, lòng cũng mềm ra.

 

Tối hôm đó, đoàn người dừng chân nghỉ trọ tại dịch quán.

 

Hắn có lẽ nhớ lại những ngày đầu vui vẻ của chúng ta, chủ động tới tìm ta, hùng hục lao lực.

 

Hắn còn nói, hắn thích thấy ta mỉm cười, không thích thấy ta lúc nào cũng ủ rũ như người chết.

 

17

Lúc ấy, Tam thiếu gia định ngồi xe ngựa đi về phương Bắc.

 

Nhưng vừa ra khỏi thành, dọc đường đã thấy không ít dân chạy nạn.

 

Cha mẹ ta ở cổ đại, nhờ ta dựa vào Hầu phủ mà gà chó lên mây, sau đó được sắp xếp vào ở một biệt viện làm quản sự.

 

Họ đã thực hiện được cú vượt tầng lớp, từ nông dân bần hàn trở thành nô bộc.

 

Bám vào đùi quyền quý, từ đó không còn lo cơm áo.

 

Nhưng trên thực tế, mấy năm nay thiên tai liên miên, bên ngoài thành toàn là lưu dân.

 

Chúng ta người đông thế mạnh, nhưng dân chạy nạn còn đông hơn.

 

Người của tiêu cục lo sợ bọn lưu dân gây chuyện, bèn đề nghị vòng qua Tô Hàng, rồi chuyển sang đi thuyền lớn theo kênh đào Kinh Hàng mà vào kinh.

 

Tô Hàng là vùng đất trù phú từ xưa, hẳn sẽ ít lưu dân hơn.

 

Đoàn xe không dám dừng lâu.

 

Chúng ta ngày đêm gấp rút lên đường.

 

Quả nhiên như tiêu đầu nói, càng đến gần Giang Nam, lưu dân càng ít.

 

Vào đến thành Hàng Châu, cuối cùng mọi người cũng được phép dừng lại nghỉ ngơi vài ngày.

 

Ta mệt rã rời, vào khách điếm bảo người mang đồ ăn lên phòng rồi lập tức nằm nghỉ.

 

Tam thiếu gia cũng nhịn lâu rồi, lấy cớ lên gác nghỉ ngơi, kỳ thực là lôi ta ra giày vò.

 

Ta không hiểu vì sao suốt đường đi hắn không buông tha cho ta.

 

Nhưng nghĩ lại thì, hắn ra ngoài, ngoài ta ra còn ai cho hắn giày vò nữa đâu.

 

Khoảng thời gian này, xem như Tam thiếu gia đã ngủ lại được chút tình xưa của chúng ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn ôm ta, mặt đầy áy náy: "Đều do ta, hai năm qua thật sự lạnh nhạt với nàng."

 

Hiếm khi hắn chịu dẫn ta đi dạo Hàng Châu vào ban ngày.

 

Sông nước Giang Nam, giọng nói ngọt mềm của người Ngô.

 

Không khí tự do náo nhiệt đã lâu không gặp khiến ta bừng bừng dũng khí.

 

Hoàng hôn buông xuống, ta mài mực cho hắn, hắn cúi đầu viết thư về cho Tam thiếu phu nhân.

 

Vài người bạn đồng khoa đến gõ cửa.

 

Thì ra, các tú tài đến Hàng Châu đều mơ mộng về nơi yên hoa tửu sắc nơi đây.

 

Tam thiếu gia khó từ chối, bèn theo các đồng môn ra ngoài tìm vui.

 

Ta biết tối nay hắn tám phần là không về.

 

Vì vậy ta nhanh chóng lục soát hành lý của hắn, tìm ra khế bán thân của ta, cùng với lộ dẫn.

 

Ta lén thay sang y phục tiểu đồng, giấu vàng bạc vào lớp lót áo.

 

Cuối cùng, ta trà trộn vào đám thương nhân trong khách điếm, bỏ trốn.

 

Từ Hàng Châu đến Tùng Giang rất gần, chạy đến bến đò là có thể tìm được thuyền đi Tùng Giang.

 

Tùng Giang, là một trong những cảng biển quan trọng thời cổ.

 

Ta cũng muốn như Lưu Thanh Huyên, lên tàu đi Nam Dương, không sống kiếp bị giam cầm này nữa!

 

18

Lần này ta bỏ trốn vô cùng suôn sẻ.

 

Trời vừa sáng, ta đã leo lên được thuyền buôn đi Nam Dương.

 

Vận khí tốt, Tam thiếu gia biết đâu lại cùng đồng môn say khướt trong thanh lâu mấy ngày.

 

Đợi hắn quay về khách điếm mà phát hiện ta không có ở đó, thì ta đã lênh đênh giữa đại dương rồi.

 

Trời cao biển rộng, ta và Tam thiếu từ nay sinh tử không gặp lại.

 

Thật sảng khoái!

 

Nhưng ta chưa kịp mừng được mấy ngày.

 

Thuyền buôn ta đi gặp phải hải tặc.

 

Ta chen chúc trong khoang hạng bét, cùng một đám dân chạy nạn dơ bẩn.

 

Có kẻ vì tránh nạn, có người bị lưu đày...

 

Tóm lại, đám người này trong túi còn sạch hơn cả mặt, thật sự không có gì để hải tặc cướp bóc.

 

Người trên thuyền buôn đàm phán với hải tặc rất lâu rất lâu.

Ta ôm đầu, run rẩy co rúc trong đám người.

 

Bên cạnh có một ông già an ủi ta: "Yên tâm, bọn này chắc là đám 'Công Nông Bang' dạo gần đây hoạt động ngoài khơi."

 

"Bọn họ chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo, không lấy mạng chúng ta đâu!"

Ta: "???"

 

Vừa nghe cái tên hải tặc đó, mí mắt ta đã giật giật.

 

Đợi đến khi hải tặc mời hết đám người khoang hạng bét lên boong tàu.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Ta ngẩng đầu liền thấy lá cờ của bọn họ, trán ta lặng lẽ rơi ba đường hắc tuyến.

 

Chưa bao lâu, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 

Lưu Thanh Huyên đứng đầu thuyền: "Nói ngắn gọn thôi, trong các ngươi ai muốn gia nhập bọn ta, thì đứng sang bên này. Không muốn thì quay về khoang, chúng ta lập tức đi."

 

Ta xúc động đến rơi nước mắt, là người đầu tiên đứng dậy: "Ta nguyện ý!"

 

Lưu Thanh Huyên thoáng sững sờ, rồi nhào tới ôm ta đầy kích động: "Má ơi, sao ngươi cũng trốn ra được vậy?!"