Song Thế Tầm Thê

Chương 9



Tân phu nhân không lâu sau đó đã chủ động đề nghị với phu nhân nâng ta làm lương thiếp.

 

Rồi lại lấy cớ sân viện chật chội, sắp xếp cho ta dọn đến một tiểu viện đơn lẻ gần đó.

 

Từ phòng chính đến nơi ở của ta phải đi qua một rừng trúc nhỏ, vắng vẻ, yên tĩnh.

 

Nàng ta còn tốt bụng chia cho ta một bà tử tạp vụ, miễn cho ta sau khi làm lương thiếp vẫn phải tự tay quét tước giặt giũ.

 

Cả quá trình, Tam thiếu đều cho rằng cách sắp đặt của chính thê rất thỏa đáng.

 

Đến lúc này ta mới chậm rãi nhận ra bản chất của Tam thiếu.

 

Hắn là một cổ nhân thuần túy, gốc rễ phong kiến ăn sâu vào xương tủy.

 

Vậy mà ta đã từng kỳ vọng điều gì từ hắn cơ chứ?

 

Từ đó, mỗi ngày trời chưa sáng ta đã phải dậy.

 

Băng qua hành lang dài, đứng đầu hàng thị nữ ngoài phòng hai vị chủ tử.

 

Yên lặng chờ họ thức dậy thay y phục.

 

Hầu hạ xong hai vị tổ tông đó, ta lại vội vã chạy đến viện của phu nhân, tiếp tục công việc tính toán sổ sách.

 

Chết tiệt, tính ra thì khối lượng công việc của ta lại tăng vọt rồi.

 

Ta thật sự không biết họ định vắt kiệt ta đến bao giờ mới thôi.

 

Còn Tam thiếu sau hôn lễ thì yêu chiều tân nương vô cùng.

 

Tân phu nhân xuất thân thế gia, từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, cùng Tam thiếu đúng là tâm ý tương thông, tài tử giai nhân.

 

Họ cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh trong khuê phòng, cùng đến Đông thị sưu tầm thư họa danh gia.

 

Phu thê hòa hợp, lang tài nữ mạo, người người ca tụng là đôi lứa xứng đôi.

 

Còn ta thì sao?

 

Ta chỉ là một người dẫn đường cho dục vọng tuổi trẻ của Tam thiếu.

 

Tựa như nàng Triệu Phất Nhi năm xưa bên Tô Đông Pha, viết ra câu “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang”, cuối cùng cũng chỉ là một ái thiếp mà thôi.

 

Tam thê tứ thiếp là điều thường tình ở thời đại này.

 

Trong hậu viện của Tam thiếu, ta không cảm nhận được chút khí tức đấu đá nữ nhân nào.

 

Mọi người đều khen ta an phận, khen Tam thiếu phu nhân hiểu chuyện, khen phu nhân ánh mắt tinh tường.

 

Ai cũng khen hậu viện của Tam thiếu hòa thuận, yên vui.

 

Tam thiếu phu nhân rảnh rỗi còn gọi ta cùng nàng làm đế giày cho Tam thiếu, thi thoảng lại cho ta điểm tâm bánh ngọt hay đồ trang sức nhỏ.

 

Nhưng ta lại cảm thấy càng sống càng trầm uất.

 

Rõ ràng đời sống yên ổn, cơm ăn áo mặc không lo, nhưng ta cứ từng đợt từng đợt rơi vào trạng thái u uất không thể tự kéo mình ra.

 

Linh Chi ma ma nghi ta uống thuốc tránh thai lâu ngày, làm rối loạn đầu óc.

 

Họ ngừng thuốc của ta, rồi mời lang trung từ bên ngoài vào kê đơn điều trị.

 

Lang trung nói ta can uất khí trệ, tâm tỳ đều hư.

 

Nói trắng ra là do can uất khiến khí cơ bị nghẽn, cần thường xuyên thở dài để tạm thời thông khí.

 

Ông kê cho ta thuốc Đông y sơ can giải uất, lại dặn dùng hoa hồng, phật thủ sắc lấy nước, bỏ bã nấu cháo với gạo tẻ mà điều dưỡng.

 

Tam thiếu cuối cùng cũng nhớ đến ta, thỉnh thoảng ghé qua ở lại vài hôm.

 

Nhưng trong thời kỳ trầm cảm, ta rất khó khống chế cảm xúc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong vòng tay hắn, ta rơi nước mắt không ngừng.

 

Tam thiếu ôm ta cả đêm, vừa hôn tóc ta vừa nhẹ giọng dỗ dành:

 

“Tiểu Nghênh Hạ, nàng phải mau khỏe lại đấy.”

 

Nhưng ta biết, e rằng... ta chẳng bao giờ khá lên được nữa.

 

15

 

Về sau ta thường xuyên nghiền ngẫm lại tình cảnh của mình.

 

Ban đầu, ta nghĩ ta là vì thất vọng trong tình cảm với Tam thiếu.

 

Nhưng sau này mới hiểu, là ta thất vọng với chính bản thân mình.

 

Ta là người hiện đại mà — đến từ xã hội bình đẳng, tự do, một vợ một chồng.

 

Vậy mà tại sao, ta lại dễ dàng thuận theo dòng chảy, chà đạp lên linh hồn hiện đại của mình?

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Thế nhưng ở cổ đại này...

 

Một mình ta muốn thay đổi hiện trạng, thật quá khó.

 

Thật quá vô nghĩa.

 

Cái kiểu làm nô làm thiếp, để kẻ khác nắm giữ vận mệnh trong tay, thật sự là quá vô nghĩa!

 

Cuối cùng ta cũng nhận ra, việc bản thân từng quỵ lụy trước đặc quyền phong kiến là một sai lầm lớn.

 

Bởi một khi đã quỳ xuống trước xã hội phong kiến, chúng sẽ không buông tha cho ta.

 

Ngược lại còn ngày càng trắng trợn bóp nghẹt không gian sống của ta, đến mức ngay cả một chỗ để quỳ cũng không còn.

 

Chỉ cần ta còn chịu được khổ, thì khổ sẽ không bao giờ dừng lại.

 

Chỉ tiếc rằng... Lưu Thanh Huyên không còn ở đây nữa.

 

Không biết giờ nàng lưu lạc phương nào.

 

Nếu có thể gặp lại, ta thật sự muốn cúi đầu xin lỗi vì sự ngu muội năm xưa của ta.

 

16

 

Năm thứ hai mươi sau khi xuyên.

 

Tam thiếu đỗ tú tài, phải vào kinh ứng thí.

 

Phu nhân điều một nhóm nô bộc đi theo hắn lên kinh.

 

Ta cũng nằm trong danh sách.

 

Phu nhân thấy mấy năm nay ta bệnh lên bệnh xuống, uống bao nhiêu thuốc mà vẫn không khỏi, bèn bảo ta lên kinh tìm danh y khám xem sao.

 

Họ đều cho rằng bệnh của ta do thuốc tránh thai mà ra, nên trong lòng cũng có phần áy náy.

 

Ta lặng lẽ dọn hành lý lên xe ngựa, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái và kích động đã lâu chưa từng có.

 

Tam thiếu phu nhân bụng đã lùm lùm, đứng ở cổng nói lời biệt ly với Tam thiếu.

 

Nha hoàn hồi môn của nàng đi đến, trao cho ta một đạo bùa bình an.

 

Ta biết, những người này luôn cho rằng mình đối xử rất tốt với nô lệ.

 

Trước khi khởi hành, từng vị phu nhân trong phủ đều dặn ta phải chăm sóc Tam thiếu cho chu đáo.

 

Ta thấy nực cười không chịu nổi.

 

Mẹ nó chứ — ta là bệnh nhân đấy, mà họ lại yêu cầu một bệnh nhân chăm sóc cho một gã trai hơn hai mươi tuổi?

 

Nhưng ngoài mặt, ta vẫn dịu dàng đáp lời từng người.