Song Thế Tầm Thê

Chương 11



Lưu Thanh Huyên dẫn ta về khoang thuyền riêng của nàng.

Chúng ta ôm nhau khóc lóc một trận, rồi kể cho nhau nghe chuyện mấy năm qua.

 

Năm đó, nàng bị ép gả.

 

Ta chen trong đám đông, dúi cho nàng một bọc tiền.

 

Tiền không nhiều, nhưng đủ để nàng có vốn bỏ trốn.

 

Nàng nhờ số tiền đó, trong đêm trốn lên một chiếc thuyền chài khác.

 

Cuối cùng, vô tình đến được Tùng Giang, không chút do dự leo lên tàu đi Nam Dương.

 

Sau đó, nàng theo bờ biển phía Nam giang hồ lăn lộn, kết giao với một đám nông dân bị áp bức mất đất.

 

Nàng và đám người đó vừa gặp đã hợp, dứt khoát xuống biển làm hải tặc.

 

Họ chiếm một hòn đảo nhiều tài nguyên gần đó làm căn cứ.

 

Bình thường thì lo xây dựng cơ sở hạ tầng trên đảo, phái người ra hải ngoại tìm giống lương thực.

 

Lúc rảnh rỗi thì cướp bóc vài thuyền buôn bổ sung vật tư.

 

Thỉnh thoảng cũng đánh đuổi đám Oa khấu dọc duyên hải Đông Nam – lũ người đó thậm chí còn quấy nhiễu dân hơn cả bọn họ!

 

Khi có dư lực, bọn họ còn tiếp tế dân tị nạn trên bờ.                 

 

Nhưng nàng không ngờ, mấy năm gần đây thiên tai dồn dập, nạn đói khắp nơi.

 

Bang hội của nàng dần dần lớn mạnh.

Hiện tại, trên đảo đã nuôi sống hơn ba ngàn người.

 

19

Sau khi lên đảo, Lưu Thanh Huyên sắp xếp cho ta ở cùng nàng.

 

Ta được chia một mảnh đất nhỏ phía sau nhà, lúc thường có thể trồng rau.

 

Nhưng chủ yếu ta phụ trách ghi sổ cho đám hải tặc.         

 

Hải tặc trên đảo thực hiện chế độ khoán ruộng theo hộ.

 

Lương thực họ trồng được có thể giữ lại tám phần, hai phần còn lại nộp công.

 

Lương thực công được dự trữ, một phần dùng cứu đói khi mất mùa, một phần dùng để xây dựng cơ sở hạ tầng trên đảo.

 

Thực tế, số vàng bạc cướp được từ mấy tên địa chủ đều dùng để làm đường, xây bến tàu, dựng trường học và y quán tập thể.

 

Mọi người đều là người được hưởng lợi, nên dân đảo vô cùng đoàn kết.

 

Lưu Thanh Huyên còn niêm yết sổ sách hàng tháng công khai để chứng minh công bằng.

 

Không ít dân chạy nạn cho rằng sống trên đảo còn hơn trên đất liền, liền dắt díu cả nhà đến làm… hải tặc.

 

Hiện tại, nơi đây chẳng khác nào một thôn trang quy mô vừa.

 

Lưu Thanh Huyên chán ghét tính toán sổ sách.

 

Vừa hay, ta tới rồi, nàng liền ném hết việc kế toán cho ta.

 

Thế là ta yên tâm ở lại chốn này.

 

Mặt khác.

 

Lưu Thanh Huyên bảo mấy hôm nay Tam thiếu gia đang phát điên tìm ta, khắp Tùng Giang dán đầy tranh vẽ chân dung ta.

 

Người nàng sai đem bức họa đến cho ta xem.

 

Phải nói, Tam thiếu gia vẽ ta cũng khá giống.

 

Hơn nữa, hắn ra tay rộng rãi, ta vậy mà được treo thưởng tận một vạn lượng bạc.

 

Nhưng ta nghĩ lại, chỉ thấy khinh thường.

 

Trong mắt Tam thiếu, ta chẳng qua chỉ là một món đồ đắt đỏ kèm theo.

 

Tình yêu của hắn, có thể kéo dài được bao lâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quả nhiên, Tam thiếu tìm ta nửa tháng, sau đó tiếp tục lên đường ứng thí phía Bắc.

 

Mùa xuân năm đó, Tam thiếu đỗ đầu bảng, trở thành trạng nguyên.

 

Nhà hắn vốn là hoàng thân quốc thích.

 

Thêm một tầng quan hệ như vậy, lại có tài năng cá nhân.

Tam thiếu, tiền đồ vô lượng.

 

20

Thế nhưng hễ nhắc đến tam đệ, Lưu Thanh Huyên lại không nhịn được mà chửi bới om sòm.

 

Bởi vì sau khi đỗ trạng nguyên, Lưu Tam không chịu làm quan trong triều, mà cứ nhất quyết xin đi Đông Nam trấn áp thổ phỉ.

 

Vừa nhậm chức, hắn đã lập tức chỉnh đốn trị an, ngày nào cũng ra phố tuần tra.

 

Dạo gần đây ngoài kia gió tanh mưa máu.

 

Lưu Thanh Huyên đành rút về địa bàn cũ, ngoan ngoãn cùng mọi người trồng trọt.

 

Dạo này nàng cùng mấy vị đương gia trên đảo đang nghiên cứu cách trồng khoai lang.

 

Có một vị đương gia dẫn người theo thương thuyền xuôi nam dạo chơi.

 

Không ngờ họ lại mua được mười gốc giống khoai lang từ một thương nhân họ Trần ở huyện Trường Lạc.

 

Lưu Thanh Huyên ôm chặt lấy ta, kích động hét to:

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

"Nghênh Hạ! Nhìn đi! Thật sự là khoai lang!! Không ngờ chúng ta thật sự tìm được khoai lang! Lời c.h.é.m gió năm xưa nay thành sự thật rồi!!"

 

Ta cố nhịn không chọc nàng: "..."

 

Thứ nhất, người đầu tiên đưa khoai lang vào đây là thương nhân họ Trần kia.

 

Lưu danh sử sách sẽ là người đầu tiên ấy.

 

Nhưng mà, kệ đi!

 

Là khoai lang đấy!

 

Đợi chúng ta nhân rộng giống khoai trên đảo thành công, mọi người đều sẽ được ăn no mỗi năm!

 

Lưu Thanh Huyên trồng khoai lang ở mảnh ruộng sau nhà nàng.

 

Mỗi sáng vừa mở mắt, nàng liền đẩy cửa sổ ra quan sát mấy nhánh khoai lang non.

 

Mấy vị đương gia trên đảo cũng thay phiên nhau canh chừng khoai lang.

 

Họ sợ loài cây quý báu này bị đám gà vịt thả rong trên đảo phá hoại.

 

Thế là, Lưu Thanh Huyên đã trồng ra lứa khoai lang đầu tiên.

 

Do số lượng ít, sản lượng thấp, nàng hạ lệnh cấm bất cứ ai động đến khoai của mình.

 

Thế nhưng, nàng vẫn đem rễ củ của khoai chia ra, phát cho nhiều người khác cùng trồng.

 

Dân đảo nhận được giống thì ai nấy tản đi, về nhà chăm bón loại lương thực quý giá của mình.

 

Một thời gian sau, Lưu Thanh Huyên bỗng nhíu mày:

 

"Mẹ kiếp! Nhị đương gia bị sao vậy, ngày nào cũng lảng vảng quanh nhà ta, chẳng lẽ muốn trộm khoai của ta à?!"

 

Lưu Thanh Huyên là người nóng nảy.

 

Nàng lập tức xông ra ngoài, bắt nhị đương gia về viện tra khảo.

 

Nhị đương gia Thường Hỉ mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp:

 

"Ta, ta không có ý trộm gì của cô nương cả! Chỉ là, chỉ là cảm thấy muội muội nhà cô nương xinh quá thôi!"

 

Thường Hỉ lấy tay che mặt ngượng ngùng bỏ chạy.

 

Lưu Thanh Huyên cầm gạch rơi xuống đất: "..."

 

Ta: "..."