Lưu Thanh Huyên trôi dạt trên biển mấy năm, da bị nắng rám thành màu lúa mạch khỏe mạnh.
Còn ta thì mới tới.
Suốt mấy năm trước, ta làm tiểu thiếp cho Lưu Tam.
Cuộc sống tuy cũng không dễ dàng gì, nhưng ít nhất ta không phải phơi nắng dầm sương, không phải lao động nặng, vì vậy nước da trắng nõn mềm mại.
Một thiếu nữ da trắng môi đỏ, rõ ràng nổi bật giữa một đám người rám nắng rám da, chẳng phải hạc giữa bầy gà sao?
Ta nghiêm túc suy nghĩ một lúc, quyết định mỗi sáng sẽ phơi nắng một tiếng, mong sớm hòa nhập với quần chúng nhân dân.
Thế nhưng.
Từ sau khi bị Lưu Thanh Huyên vạch trần, Thường Hỉ không thèm giấu diếm nữa, bày tỏ thiện cảm với ta một cách công khai.
Cách hai ba hôm là hắn lại đem hải sản tươi mới đánh bắt được đến sân nhà ta.
Mỗi khi ta xách thùng đi tưới rau, hắn nhìn thấy là lập tức giành lấy thùng nước, nhanh chóng giúp ta tưới xong vườn rau.
Hắn theo thuyền buôn ra tận Tùng Giang thu mua hàng hóa, cũng không quên tiện tay mua hai xấp vải mới cho ta.
Mỗi lần xuất hiện trước mặt ta, Thường Hỉ đều đỏ mặt, nhưng đôi mắt sáng rực.
Hắn giống như một chàng ngốc si tình, vụng về và bối rối mà đem trái tim rực lửa dâng lên trước mặt ta.
Ta đón nhận điều đó với cảm xúc ngổn ngang.
Đây là năm thứ hai mươi mốt ta sống ở cổ đại.
Hiện thực tàn khốc đã tước đi khả năng yêu thương của ta.
Thật lòng mà nói, ta khó mà yêu thêm một cổ nhân nào nữa.
Ta không muốn tổn thương Thường Hỉ, liền khéo léo từ chối:
"Trước đây ta làm tiểu thiếp cho nhà quyền quý, đã uống vài năm canh tránh thai, thân thể bị tổn thương, không thể sinh con nữa. Ngươi... tìm người khác thì hơn."
Người xưa có câu: bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất.
Ta thấy lý do này đủ mạnh, một cổ nhân chắc chắn sẽ không chấp nhận một nữ nhân không thể sinh con.
Thường Hỉ lại cuống lên: "Nàng không sinh con được ta vẫn thích nàng mà!"
Ta suýt bật cười: "Ngươi hiểu thích là gì sao?"
Một người cổ đại, lại đi nói chuyện thích với ta sao?
Thường Hỉ cuống cuồng: "Ta hiểu, ta hiểu! Thanh Huyên từng dạy, thích là thấy một người tim đập thình thịch, là không thể thiếu người đó, là một đời một kiếp một đôi người!"
Nụ cười của ta cứng lại trên mặt, chỉ thấy tim như bị xé toạc.
Những lời quá ngây thơ.
Bao nhiêu năm trôi qua, Lưu Thanh Huyên vẫn là một kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng.
Người bị nàng ảnh hưởng, cũng lý tưởng và ngây thơ như thế.
Sắc mặt ta trầm xuống, đem toàn bộ đồ hắn tặng nhét lại vào tay hắn.
Sau đó — "Rầm!" một tiếng đóng sập cửa lớn.
Ta đuổi Thường Hỉ ra ngoài.
Đêm đó.
Lưu Thanh Huyên về liền bảo: "Hôm nay ta mắng nhị đương gia một trận, sau này hắn sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Ta nằm trên giường, giọng nhạt nhẽo: "Cảm ơn."
Lưu Thanh Huyên ngồi xuống bên giường ta, vừa quan sát sắc mặt ta vừa dè dặt hỏi:
"Thật ra, Thường Hỉ dù ngốc nghếch nhưng đối xử chân thành hơn đám người nhà họ Lưu nhiều lắm.
"Với lại, ta quan sát rồi, hắn có bắp tay cuồn cuộn, thể lực rất tốt."
Ta không tiếp lời nàng.
Chỉ hỏi: "Ngươi nói xem, chúng ta thật sự phải sống ở cổ đại cả đời này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ cần nghĩ đến việc phải mãi mãi ở lại đây, kết hôn sinh con với một người cổ đại...
Ta liền cảm thấy tuyệt vọng thấu xương.
Càng xuyên lâu, ta càng khao khát được trở về hiện đại.
Ta tuyệt đối sẽ không dây dưa quá sâu với bất kỳ cổ nhân nào nữa.
Lưu Thanh Huyên im lặng một lúc rồi nói: "Ta không biết."
21
Ta lại rơi vào trạng thái trầm cảm không thể cứu vãn.
Thời kỳ chán chường này, ta làm gì cũng chẳng có hứng, như cái xác không hồn.
Ta nghĩ, có lẽ là vì ta đã tuyệt vọng với tương lai.
May thay, sổ sách trên đảo rất đơn giản, không phức tạp như Hầu phủ.
Gần đây ai nấy cũng rất ngoan ngoãn, không gây chuyện gì.
Công việc vô cùng nhàn hạ.
Lưu Thanh Huyên rất hiểu cho ta.
Nàng bảo, mấy năm nay nàng cũng thường xuyên rơi vào trạng thái trầm cảm kỳ lạ thế này.
Nhưng triệu chứng của nàng nhẹ hơn, vì nàng tìm được nhiều việc có ý nghĩa để phân tán sự chú ý.
Để kéo ta ra khỏi trạng thái này, Lưu Thanh Huyên mạnh mẽ lôi ta lên một chiếc thuyền buôn.
Chúng ta men theo bờ biển, đi chơi một mạch tới tận đảo Hải Nam.
Cảnh sắc dọc đường mở rộng tầm mắt, phong tục nhân tình các vùng cũng khác biệt rõ rệt, giúp ta khuây khỏa phần nào.
Lưu Thanh Huyên an ủi:
"Dù không tìm được đường về, thì chúng ta cũng phải sống kiên cường ở cổ đại này!"
Ta nghĩ, nếu năm nay không gặp lại nàng,
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
e là ta chẳng thể một mình bám trụ lại cổ đại.
Chúng ta quay về vùng Tùng Giang đã là ba tháng sau.
Lúc này đã vào đông.
Tùng Giang đón trận tuyết đầu mùa.
Lưu Thanh Huyên thấy ta ăn mặc phong phanh, nhất quyết kéo ta vào thành Tùng Giang mua áo bông chống rét.
Chúng ta không dư dả gì, đành đến tiệm cầm đồ mua y phục cũ.
Ta chọn một bộ váy bông màu đen kiểu thường phục của phụ nữ nông thôn Tùng Giang.
Nhưng Lưu Thanh Huyên nói ta mới hai mươi mốt tuổi, không nên mặc đồ già dặn thế, nhất định bắt ta thử bộ váy bông vàng nhạt kia.
Ta thay xong váy bông trong phòng trong, vừa bước ra đại sảnh thì...
Phát hiện bên ngoài yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy …
Toàn thế giới chỉ còn một bóng người mảnh khảnh cao ráo đứng quay lưng lại.
Người ấy toàn thân mặc tang phục, trắng như tuyết đang bay ngoài kia.
Hắn bỗng xoay người, ánh mắt khóa chặt ta.
Lưu Tam mím chặt đôi môi nhạt màu.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Tìm nàng khổ biết bao, Nghênh Hạ."
Cảm giác như cả bầu trời sụp đổ.
Lưu Tam không phải đang ở tận Phúc Kiến sao?
Sao lại đột nhiên xuất hiện giữa Tùng Giang cách nghìn dặm!