Song Thế Tầm Thê

Chương 13



Sau đó.

 

Ta ngoan ngoãn theo sau hắn lên xe ngựa.

 

Vừa vào trong xe, liền thấy Lưu Thanh Huyên bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, miệng cũng bị nhét vải, nằm trong xe giãy giụa.

 

Nàng thấy ta liền vùng vẫy hơn.

 

Ta quay sang Lưu Tam, khẽ kéo áo hắn, nhẹ giọng cầu xin:

 

"Xin chàng thả Thanh Huyên đi, đừng đưa nàng về nữa, nàng sống bên ngoài cũng rất tốt mà."

 

Lưu Tam hừ lạnh: "Muộn rồi."

 

22.

 

 

 

Lúc ấy, tam thiếu gia đang trấn thủ ở Phúc Châu, mà căn cứ của ta với Thanh Huyên lại nằm gần Tùng Giang. Thế nên, chẳng ai ngờ sẽ bị hắn tóm gọn ngay tại Tùng Giang.

 

Mà ta lại càng không ngờ, nguyên nhân là... khoai lang.

 

Năm ngoái, người của bọn ta từ Phúc Kiến mang về ít giống khoai lang. Không lâu sau, thương nhân họ Trần kia liền dâng thư lên quan phủ, hy vọng triều đình có thể phổ biến loại cây này, để trăm họ khỏi chịu nạn đói.

 

Mấy năm gần đây, thiên tai liên miên, khắp nơi lũ lượt dân chạy nạn. Các quan phủ biết được loại cây lương thực mới này đều coi trọng.

 

Chính nhờ đó, tam thiếu gia biết được có người từng mua giống khoai từ tay thương nhân kia.

 

Hắn từng nấp sau giả sơn, nghe ta dạy Nhị tiểu thư chọn phò mã. Khi ấy, ta từng nhắc đến khoai lang.

 

Hắn lần theo đầu mối, mất vài tháng, hỏi han được từ đám thương nhân qua lại rằng Thanh Huyên vẫn còn sống.

 

Lúc này, hắn dựa vào thành xe, trong mắt âm u bừng bừng lửa giận, giọng khinh khỉnh lại cay nghiệt:

 

"Lần này thì hay rồi, chuột với rắn đều chung nồi cả lũ."

 

Ta bình thản quay sang Thanh Huyên, chỉ tay nói:

 

"Này, chúng ta bị mắng là rắn với chuột kìa."

 

Thanh Huyên tức tối vùng vẫy, bị bịt miệng nên chỉ phát ra mấy tiếng "ư ư" giận dữ.

 

Hắn áp giải chúng ta về một biệt viện. Vừa vào cửa đã ra lệnh hạ nhân giam lỏng Thanh Huyên.

 

Còn ta thì bị hắn xách thẳng vào phòng, ném lên giường.

 

Hắn đứng bên mép giường, chậm rãi cởi áo choàng và ngoại bào, rồi cúi người ôm chặt lấy ta.

 

Ta bản năng giãy dụa, nhưng hắn lại vùi đầu vào lòng ta.

 

Giọng hắn khàn đặc, mệt mỏi đến tận xương tuỷ:

 

"Nghênh Hạ, Văn Quân vì sinh con cho ta mà khó sinh qua đời. Lúc nàng đau đớn nhất, ta lại không ở bên.

"Sinh thời nàng ta đối xử với nàng không tệ, nàng nên về dâng nàng nén nhang."

 

Văn Quân là tục danh của Tam phu nhân.

 

Ta nghĩ, ta và nàng ấy xưa nay không thù oán, nàng từng tặng ta mấy món đồ chơi nhỏ. Người đã khuất, nên được kính trọng.

 

Vì thế ta không giãy dụa nữa.

 

Sau đó, ta nằm trong chăn, nghe hắn lẩm bẩm nhớ nhung Tam phu nhân.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Nói rồi, hắn khóc.

 

Ta biết, hắn thật lòng với Tam phu nhân.

 

Nhưng càng như vậy, tim ta càng lạnh.

 

Tới cuối cùng, ta bắt đầu thấy chán, chỉ biết ngáp dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vậy mà hắn lại đổi chủ đề, nhắc đến chuyện ta bỏ trốn:

 

"Ta biết nàng và Nhị tỷ tình cảm sâu đậm, muốn đích thân đến Nam Dương tìm nàng ấy.

"Nhưng Nghênh Hạ, trước khi nàng quyết định, có thể nghĩ cho ta một chút không?

"Bây giờ ta chỉ còn lại nàng thôi, đừng bỏ ta lại một lần nữa."

 

Ta thật sự khó hiểu: Tam thiếu gia thông minh như vậy, sao lại tưởng rằng ta rời phủ vì muốn đi tìm Thanh Huyên?

 

Đêm đó, chúng ta không làm gì cả.

 

Hắn cứ ôm ta khóc mãi, còn ta thì mệt quá nên ngủ luôn.

 

23

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta nghe tiếng Thanh Huyên chửi um sùm ngoài sân:

 

"Lưu Thanh Châu! Ngươi buôn người à? Không cho người ta tự do là có ý gì?! Mau thả ta và Nghênh Hạ ra!

"Đồ đàn ông tồi! Có chính thất, ra ngoài còn lêu lổng trăng hoa! Ngươi muốn đàn bà kiểu gì mà chẳng có, sao cứ phải bám lấy Nghênh Hạ nhà ta vậy hả?!

"Lưu Thanh Châu ngươi là đồ vô liêm sỉ! Lưu manh! Cầm thú! Mau trả Nghênh Hạ lại cho ta!!"

 

Tam thiếu gia lạnh lùng mở mắt.

 

Sáng sớm bị mắng té tát, có là Phật cũng giận run người.

 

Hắn khoác áo, choàng ngoại bào, bước ra ngoài đối chọi với Nhị tỷ

 

Hai người đấu võ mồm từ Tùng Giang đến tận Phúc Kiến.

 

Thanh Huyên mất mấy ngày trời, mới khiến hắn hiểu được, trong mắt bọn ta, hắn chính là kẻ trăng hoa thay lòng đổi dạ.

 

Hắn không thể hiểu nổi lý lẽ của bọn ta:

 

"Nam nhân tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện thường sao?

"Hậu viện của ta chỉ có Văn Quân và Nghênh Hạ, sau này tuyệt không nạp thêm người thứ ba. Đời này khó mà tìm được người si tình như ta, cớ sao các người mắng ta là cặn bã?

"Hơn nữa, đây là chuyện hậu phòng của ta! Nhị tỷ quản hơi rộng rồi đấy."

 

Thanh Huyên sống ngoài giang hồ đã lâu, miệng lưỡi không còn biết kiêng dè:

 

"Ngươi không tới gieo hoạ cho tỷ muội ta, ta còn lâu mới thèm quản ngươi cưới bao nhiêu vợ!

"Ta nói cho ngươi biết, Lưu Thanh Châu! Trong mắt ta, ngươi chính là gã đàn ông tồi! Nếu ngươi không thể một lòng một dạ với Nghênh Hạ, thì đừng có mà dây dưa với nàng ấy nữa!"

 

Tam thiếu gia quay sang ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

 

"Nghênh Hạ, nàng cũng nghĩ vậy sao?"

 

Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn Thanh Huyên.

 

Ta hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với hắn:

 

"Đúng vậy. Trong mắt bọn ta, nam nhân tam thê tứ thiếp đều là cặn bã."

 

Thanh Huyên lập tức vênh mặt, kéo ta đứng về phía nàng, nhìn hắn đầy đắc ý:

 

"Nghe rõ chưa, đồ cặn bã? Mau thả bọn ta đi!"

 

Tam thiếu gia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài:

 

"Năm xưa mẫu thân nói Nhị tỷ có lẽ đã chết, thân xác này bị hồn ma nào đó nhập vào. Bây giờ xem ra là thật.

"Các người suy nghĩ kỳ quái, hành xử càng trái ngược với đạo lý thế gian.

"Ta yêu kính Văn Quân, cũng thương Nghênh Hạ đã đồng hành nhiều năm.

"Ta không cho rằng bản thân cùng lúc yêu hai người là sai trái, chẳng đời nào giống bọn phụ bạc."

 

Thanh Huyên suýt thì tức đến ngất.

 

Nhưng nàng lại không thể phản bác.

 

Bởi vì ở thời đại này, cách nghĩ như hắn là chuyện... quá đỗi bình thường.

 

Bình thường đến mức, tư tưởng của ta và Thanh Huyên mới là lạc loài.