Thế nhưng, Thanh Huyên luôn đứng về phía ta.
Ta không thể để nàng thất thế.
Vì vậy, ta ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng lên tiếng ngắt lời hắn:
"Lưu Thanh Châu, ngươi chưa từng nghĩ rằng... ta chấp nhận theo ngươi khi ấy, là vì bất đắc dĩ sao?"
Hắn nhìn ta, vẻ mặt như sét đánh giữa trời quang.
Có thể thấy, lần này, hắn thật sự... tổn thương.
24
Ăn uống xong xuôi, Tam gia đưa chúng ta trở về Phúc Kiến.
Đêm xuống, cả đoàn nghỉ lại trong trạm dịch.
Tam gia chặn ta bên giường, ấm ức hỏi ta có từng nảy sinh chút tình cảm nào với hắn không.
Thấy hắn ra chiều đáng thương như vậy, trong lòng ta cũng sinh ra mấy phần vặn vẹo.
Ta cố ý không nói lời hắn muốn nghe.
Ta bảo hắn: "Ở quê ta với Thanh Huyên, nam nhân cả đời chỉ có thể cưới một thê tử. Nếu đã lên giường với một nữ nhân, mà còn đi ngủ với người khác thì sẽ bị người đời chỉ trích, nhổ nước bọt vào mặt."
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tam gia lại hỏi: "Có phải vì ta cưới Văn Quân nên nàng mới đột nhiên lạnh nhạt với ta không?"
Ta ngạc nhiên phát hiện, thì ra Tam gia hiểu hết, liền gật đầu với hắn.
Ánh mắt hắn hoảng lên, nhào đến đè ta xuống giường, hôn ta loạn xạ.
Hắn vội vàng giải thích: "Lúc trước ta không biết quy củ bên chỗ các nàng. Sau này ta chỉ có một mình nàng, được không?"
Ta không trả lời.
Nhưng sau một hồi giằng co, ta lại thuận theo hắn mà lăn lộn một trận.
Sau đó ta nghĩ: chuyện này không thể trách ta, ai bảo Tam gia lớn lên bộ dạng không tệ? Ta cũng có nhu cầu sinh lý mà.
Chuyện qua rồi, ta không nghĩ ngợi gì nhiều, lăn ra ngủ.
Ai ngờ nửa đêm, trong sảnh lớn trạm dịch vang lên tiếng binh khí giao nhau leng keng.
Tam gia vừa nghe động tĩnh, liền vội mặc y phục, ra ngoài xem xét.
Ta hoảng sợ, vội mặc áo chạy theo.
Nhưng ta quý mạng sống, không dám lao ra ngoài, chỉ dám rón rén nằm rạp bên cửa nhìn trộm.
Ai ngờ vừa nhìn liền giật mình.
Thường Hỷ mang theo hơn mười huynh đệ, đuổi kịp chúng ta.
Nhưng bọn họ đâu địch nổi đám hộ vệ của Tam gia, chẳng bao lâu đã bị quan binh trấn áp, bắt quỳ thành hàng trong đại sảnh.
Tam gia ung dung bước xuống lầu, ngồi sau bàn lớn trong sảnh.
Thuộc hạ nhanh chóng dâng rượu nóng.
Tam gia thản nhiên hỏi: "Bên dưới là ai? Vì sao đêm khuya đột nhập trạm dịch?"
Thường Hỷ phẫn nộ mắng: "Cẩu quan! Thả đại đương gia và Nghênh Hạ cô nương ra! Giữa ban ngày ban mặt mà cướp nữ nhân, các ngươi còn có vương pháp không?!"
Nghe tiếng, Thanh Huyên vội vã chạy xuống lầu: "Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Thường Hỷ, vị cẩu... khụ khụ... vị này là tam đệ cùng mẹ sinh với ta."
Thường Hỷ như bị sét đánh: "Vậy chẳng phải hắn chính là... chính là... của cô nương Nghênh Hạ?!"
Thanh Huyên nhắm mắt, gật đầu đau khổ:
"Tam đệ, mấy người này đều là thủ hạ của ta, vì quan tâm quá mức nên mới hồ đồ, ngươi đừng làm khó họ."
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Tam gia bỗng trở nên sắc bén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn lạnh lùng nhìn Thường Hỷ, như nhận ra điều gì, bàn tay bất giác siết chặt chén sứ trong tay.
Tam gia hỏi: "Ngươi và Nghênh Hạ có quan hệ gì?"
Ta sợ tên ngốc Thường Hỷ lỡ miệng nói ra sự thật khiến Tam gia nổi giận.
Dù sao, có nam nhân nào chịu được chuyện người khác nhòm ngó nữ nhân của mình?
Ta không nghĩ nhiều, lập tức lao xuống, phá vỡ cục diện.
Ta tiện tay rút đao của hộ vệ, kề lên cổ mình.
Ta hét lớn: "Tam thiếu gia! Thả Thanh Huyên và Thường Hỷ đi! Nếu không ta sẽ c.h.ế.t tại đây ngay đêm nay!"
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía ta.
Bầu không khí trầm xuống, ánh mắt hộ vệ nhìn ba chúng ta đầy quái dị.
Thanh Huyên run giọng: "Nghênh Hạ, đều là người một nhà, có gì từ từ nói, cô đừng xúc động...
Ta nghi Thanh Huyên tưởng ta bị trầm cảm phát tác.
Tam gia nhìn chằm chằm ta, mặt không cảm xúc.
Thường Hỷ thì bàng hoàng, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Từ ánh mắt hắn, ta như thấy được cảm giác bị tổn thương.
Điều này khiến ta có chút chột dạ, như thể bị bắt gian tại trận.
Im lặng bao trùm một lúc.
Tam gia nghiến răng: "Ngươi để tâm tới họ đến vậy, đến mức lấy tính mạng ra uy h.i.ế.p ta?"
Ta đáp: "Thanh Huyên sống rất tốt bên ngoài, không liên quan gì tới huynh, cớ gì phải ép nàng quay về?"
Tam gia tức giận đến mặt xanh mét: "Dù sao cái thân xác này cũng là của nhị tỷ ta!"
Ta nói: "Nhưng nàng sống cuộc đời của Nhị tiểu thư cảm thấy ngột ngạt và đau khổ.
Thay vì bị nhốt trong lồng sắt, chẳng thà kết thúc bây giờ cho xong!"
Tam gia phát điên, nghiến răng: "Tốt lắm! Ta thật không ngờ các ngươi lại nghĩ như vậy!"
Hắn không ngoảnh đầu lại, chỉ lạnh lùng quát: "Cút hết cho ta!"
Thanh Huyên như được đại xá, vội kéo Thường Hỷ và bọn họ rút lui.
Nhưng trước khi rời đi, nàng vẫn không quên ngoái đầu lại hét lên với ta:
"Nghênh Hạ! Núi xanh còn đó, sợ gì thiếu củi đun! Ngươi chờ ta..."
Tam gia lạnh lùng ngắt lời: "Nhị tỷ, nếu lần sau bị ta bắt lại, ta sẽ không mềm mỏng như hôm nay đâu.
Triều đình luôn muốn tiêu diệt đám hải tặc các ngươi.
Tốt nhất là tự biết điều."
Ta biết mà, Tam gia cái gì cũng hiểu.
Hắn chỉ giả ngốc thôi.
Thanh Huyên cắn răng, lén làm động tác tay ra hiệu bảo ta đợi nàng cứu, rồi dẫn người rời đi.
Mọi người rút hết, trạm dịch lại chìm trong yên tĩnh.
Quan sai lui xuống, chỉ còn ta và Tam gia.
Hắn mặt lạnh tiến tới, gỡ đao khỏi cổ ta.
Hắn hỏi: "Giờ có thể nghỉ ngơi rồi chứ?"
Ta cúi đầu, lúng túng không nói lời nào.
Biểu cảm của hắn bây giờ thật sự rất đáng sợ.
Hắn giận dữ cực độ, trong đó còn ẩn chứa nhiều cảm xúc mơ hồ khó tả.