Chúng ta một trước một sau quay về phòng.
Ta tưởng hắn sẽ mắng ta, hoặc dạy dỗ ta một trận.
Nhưng hắn chẳng nói gì cả.
Hắn thậm chí không hỏi chuyện giữa ta và Thường Hỷ.
Hắn ngồi xổm bên giường, xác nhận cổ ta không bị thương, rồi ôm ta nằm xuống.
Ta dè dặt cất lời: "Thiếu gia, ta..."
Hắn dùng hành động dữ dội bịt miệng ta.
Đêm đó, hắn trừng phạt ta bằng cách dày vò suốt một đêm.
Trước khi ngủ, hắn siết chặt ta vào lòng, như sợ ta lại bỏ trốn.
Hắn cắn tai ta, nói: "Nghênh Hạ, không cho nàng đi với kẻ khác!"
25
Sau khi trở về nhiệm sở của Tam gia, hắn lại đưa ta về ở cùng phòng với hắn.
Hắn còn sắp xếp bốn bà v.ú thân tín trông chừng ta, không cho ta có cơ hội trốn.
Ta bị canh phòng nghiêm ngặt, có mọc cánh cũng không bay nổi.
Đành phải nằm im chịu trận.
Đông qua xuân đến, cuộc sống của ta lại trở về như trước.
Tất nhiên, cũng có chút khác biệt.
Giờ trong phủ chỉ có ta và Tam gia, quy củ không còn nghiêm khắc như xưa.
Nhưng ta giống như đóa hoa mất đi ánh nắng và dưỡng chất, nhanh chóng úa tàn.
Ta chẳng hiểu sao, cứ thấy chán chường, chẳng muốn làm gì cả.
Trái lại, Tam gia lại càng thêm hứng thú với ta, bắt đầu hỏi ta về cách nam nữ bên quê ta sống chung.
Hắn học rất nhanh, dù sao thời đại này nhiều nhà nghèo cũng chỉ cưới một vợ.
Cũng có mấy bà vợ hay ghen, không cho phu quân nạp thiếp.
Tam gia coi đó là bằng chứng ta yêu hắn:
"Ta hiểu rồi, nữ tử bên các nàng chính là nhỏ mọn, dễ ghen.
Nhưng Nghênh Hạ à, ta thích nàng như vậy."
Ta: "..."
Ta cảm thấy cái hắn hiểu với cái ta hiểu hoàn toàn không giống nhau.
Tam gia nghe đồng liêu mách nước, bắt đầu mua đủ thứ đồ nhỏ nữ nhân thích để lấy lòng ta.
Như khuyên tai san hô đỏ, chuỗi trân châu tròn vo sáng bóng, hay hương liệu từ Nam Dương.
Dọc vùng duyên hải, hàng hải buôn bán phát triển, có nhiều thứ ta trước giờ chưa từng thấy.
Giờ hắn tặng toàn là hàng xịn thiên nhiên.
Ta tất nhiên phải nhận.
Ta còn phải tích góp để sau này bỏ trốn nữa.
Mùa hè tới, Tam gia vẫn mặc áo trắng tinh.
Hắn nói theo phong tục của hắn, phải để tang cho Văn Quân.
Hắn khuyên ta đừng so đo với Văn Quân, dù sao người cũng c.h.ế.t rồi.
Ta còn có thể nói gì đây.
Ít nhất đàn ông cổ đại còn biết để tang cho vợ một năm.
Đàn ông hiện đại khéo hôm nay vợ chết, mai đã rước vợ mới về rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta từng tính qua thời gian.
Văn Quân chắc là mất vào khoảng thời gian Tam gia mới nhậm chức ở Phúc Kiến.
Một năm sau, hắn mới đến Tùng Giang tìm ta.
Tam gia không biết ta rõ chuyện: đàn ông thời xưa phải để tang vợ một năm.
Giờ mãn tang rồi, nhưng hắn vẫn mặc đồ trắng.
Ta nghĩ: trong lòng hắn, thời gian để tang e là còn kéo dài hơn nhiều.
Chuyện này, ta không muốn vạch trần hắn.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Chẳng có ý nghĩa gì cả.
Từ sau khi quay lại phủ, ta bắt đầu lười biếng.
Chúng ta đã nói rõ hết rồi, thì ta cũng không cần phải giả vờ nữa.
Ngày trước mỗi khi Tam gia từ ngoài trở về, bước vào phòng sẽ giang tay chờ ta hầu thay y phục.
Nhưng giờ, hắn giang tay đứng đó hồi lâu, còn ta vẫn nằm đung đưa quạt trên ghế.
Tam gia chán nản, tự thay y phục, rồi đi tới gần ta.
Hắn không vui: "Ta về rồi, sao nàng chẳng có phản ứng gì vậy?"
Ta lười nhác ngẩng mắt: "Ồ, huynh về rồi à?"
Tam gia: "..."
Hắn nửa dỗ nửa ôm, kéo ta ra sân phơi nắng.
Hắn nói ta cứ ru rú trong phòng, không ra nắng thì sẽ mốc lên mất.
Hắn thấy ta như vậy quá uể oải, đề nghị: hay để ta quản lý hậu viện đi?
Giờ hắn nói chuyện biết dùng kiểu câu thương lượng, lúc nào cũng "hay là", "có thể không", "được không".
Nhưng ta lạnh lùng từ chối: "Không."
Đây chẳng phải là bắt ta làm thêm việc sao?
Nhà ai mà thiếp thất còn phải vừa hầu hạ trên giường, vừa gánh việc của chánh thê chứ?
Giờ ta làm ngày nào hay ngày đó.
Ai dám giao thêm việc, ta không nhận.
Thế nhưng Tam gia lại siết chặt lấy ta, thở dài bên tai:
"Nàng vì ta mà trở lại thành Nghênh Hạ nhỏ bé, kiên cường ngày nào, được không?"
Buồn cười thật.
Ngày đó là vì ta sợ bị bán, mới phải ngày ngày cẩn trọng, dè dặt như đi trên băng mỏng.
Nhưng giờ ta đã ngộ ra rồi.
Ta phát hiện: cứ mặc kệ nằm im, Tam gia cũng chẳng làm gì được ta.
26
Ta đã chờ đợi sau hậu viện nhà Tam công tử suốt năm này qua năm khác, nhưng mãi mà không thấy Thanh Huyên đến cứu ta.
Mãi về sau, trong một lần vô tình lục lọi thư phòng của Tam công tử, ta tìm thấy mấy bức thư mới biết được chân tướng.
Hóa ra tri huyện Tùng Giang là bạn đồng môn với Tam công tử. Hắn viết thư cho bạn, than vãn mình có một tỷ tỷ ngỗ ngược, bị hải tặc dụ dỗ lên thuyền cướp.
Hắn nói tỷ tỷ hắn đã quyết tâm không chịu lên bờ, chỉ cầu xin tri huyện vì tình nghĩa bạn bè, hãy chiếu cố một hai, đừng để nàng phạm sai lầm quá lớn.
Vì thế, nơi chốn không tưởng của Thanh Huyên lập tức bị quan binh bao vây, thuyền của họ dừng ngoài khơi không xa đảo, bao vây chứ không tấn công.
Ban đầu dân đảo đều rất kiên định, thề sống c.h.ế.t cùng kháng cự triều đình chó má. Nhưng sau một năm, nhiều người không chịu nổi.
Phần lớn bọn họ đều là dân chạy nạn, mà trên bờ giờ đây khoai lang được trồng khắp nơi, không còn nạn đói.
Bọn họ không còn kiên định, bắt đầu nhung nhớ quê nhà. Từ mấy nghìn người lúc thịnh vượng, đảo giờ chỉ còn lại hơn mười người.