Song Thế Tầm Thê

Chương 16



Hằng tháng, Thanh Huyên đều viết mấy vạn chữ mắng Tam công tử là đồ cẩu nam nhân.

 

Nỗi oán giận của nàng xuyên qua trang giấy, ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nàng giận đến mức giơ nanh múa vuốt.

 

Ta vừa cười vừa rơi nước mắt, chỉ biết lắc đầu bất lực.

 

Sách sử xưa đã viết rồi: nông dân khởi nghĩa, bởi tư tưởng tiểu nông ăn sâu bén rễ, nên có giới hạn, chẳng mấy ai thành công.

 

Giờ đây, ngay cả bản thân Thanh Huyên cũng khó giữ mình, thì còn trông mong gì nàng cứu ta?

 

Tối đó ta phá lệ, chủ động lấy lòng Tam công tử.

 

Thấy hắn tâm trạng không tệ, ta liền lựa lời khuyên nhủ: "Đừng làm khó nàng nữa, dù gì nàng cũng là tỷ tỷ ngươi mà."

 

Tam công tử cười nhạt: "Nàng nên cảm thấy may mắn vì cơ thể này là của tỷ tỷ ta, bằng không, vài cái đầu cũng không đủ chém."

 

Nỗi sợ hãi năm xưa lại ập đến, khiến ta vô thức rùng mình.

 

Từ sau đó, có lẽ hắn biết không giấu được nữa, bèn cho phép ta và Thanh Huyên trao đổi thư từ.

 

Nhận được thư của Thanh Huyên là niềm vui lớn nhất của ta mỗi tháng.

 

Nhưng Tam công tử vẫn hận nàng sâu sắc. Muốn nhờ hắn gửi vật dụng cứu trợ cho nàng, ta phải lấy lòng hắn mấy ngày liền.

 

Hắn được ta hầu hạ thoải mái rồi, cũng không gây khó dễ cho Thanh Huyên nữa.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Vài năm sau, nhờ công trạng tốt, cộng thêm hậu thuẫn từ Hầu phủ, hắn được thăng làm Tuần phủ Giang Nam.

 

Mà Tùng Giang cũng nằm trong địa phận hắn quản lý.

 

Thanh Huyên nhìn thấy, giật mình nhận ra Tam công tử đích thân đến thu thập nàng.

 

Nàng vỡ phòng tuyến, buộc phải cúi đầu nhận chiêu an của triều đình.

 

Những năm qua, nàng đã bị cuộc sống nghèo khổ thực sự của nông dân cổ đại dạy dỗ cho ngoan ngoãn lại.

 

Dưới sự sắp xếp của Tam công tử, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau ở Tùng Giang.

 

Ta và nàng ôm nhau khóc một trận.

 

Tam công tử thu xếp cho nàng ở cùng chúng ta – dù sao phủ họ Lưu rộng lớn phòng nhiều, chẳng thiếu chỗ cho một Thanh Huyên.

 

Năm nay chúng ta đều đã ba mươi tuổi, ở cổ đại coi như lão niên, đã có thể gọi là bà bà rồi.

 

Thế nên Tam công tử cũng không ép gả Thanh Huyên, để nàng an hưởng tuổi già trong phủ.

 

Công bằng mà nói, đối với hai người xuyên không như ta và nàng, Tam công tử đã làm đến mức tận tình tận nghĩa.

 

Giờ đây, chúng ta cũng không còn sức mà làm loạn nữa.

 

Thanh Huyên chuyển vào phủ, ta và nàng đồng thời phát hiện cả hai đều học làm mộc.

 

Không còn cách nào khác.

 

Sống ở cổ đại mấy chục năm, không học làm mộc, không nghiên cứu khung cửi, thật sự không trụ nổi.

 

Những năm qua, ta từng hai lần mất con.

 

Ta không cố ý bỏ con, chỉ là con không có duyên với ta, ở trong bụng hai tháng rồi lại rời đi.

 

Tam công tử mỗi lần đều ôm ta khóc đến sáng.

 

Nhưng khi Lưu lão phu nhân viết thư giục hắn cưới vợ kế, nối dõi cho Hầu phủ.

 

Hắn lại nghiêm túc hồi âm: "Nương, là nhà họ Lưu chúng ta có lỗi với Nghênh Hạ."

 

Lần đầu ta mất con, Tam công tử liền đưa ta đi tìm danh y khắp vùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc hắn hồi kinh báo cáo công vụ, còn nhờ cậy đủ mối quan hệ, tìm gặp được Thái y.

 

Thái y tiếc nuối lắc đầu với hắn.

 

Thái y nói các loại thuốc tránh thai dân gian đa phần đều có độc, nữ tử uống nhiều có thể mất mạng.

 

May mà năm đó ta còn trẻ, thể chất tốt, thân thể tuy tổn thương nhưng không đến mức mất mạng, chỉ là tiếc thay từ đó khó mà có con.

 

Tam công tử cảm thấy trời sắp sập.

 

Một nam nhân như hắn lại đau lòng đến rơi lệ.

 

Ta thì ngược lại, rất bình tĩnh, còn an ủi hắn: hay là cưới một người vợ khác đi?

 

Ai ngờ Tam công tử kiên quyết lắc đầu, nói rằng năm xưa đã hứa với ta, đại trượng phu không thể thất tín.

 

Thế là ngày tháng cứ thế trôi đi trong mơ hồ.

 

Từng ấy năm qua, Tam công tử đối xử với ta rất tốt.

 

Nếu nói hắn có khuyết điểm gì, thì chính là lòng hắn thật sự có thể chứa được hai người phụ nữ.

 

Mỗi năm đến ngày giỗ Văn Quân, hắn đều lén lút tưởng niệm người vợ đã khuất.

 

Hắn luôn đợi ta ngủ rồi mới bật đèn viết văn tế.

 

Có một lần, hắn viết rồi ngủ gục.

 

Sáng hôm sau ta dậy, thấy hắn nằm sau bàn viết.

 

Ta mang áo khoác tới đắp cho hắn.

 

Và rồi ta thấy trong thư hắn gửi Văn Quân, viết gì đó như "mười năm sinh tử hai bờ mờ mịt".

 

Ta sững người, lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

 

Hầy, đây chính là nam nhân cổ đại.

 

27

 

Năm thứ ba mươi lăm kể từ khi xuyên không, ta và Thanh Huyên phát hiện một chuyện thú vị.

 

Bên nhà hàng xóm, vị Đô chỉ huy sứ trẻ tuổi họ Cố, trong phủ bỗng xuất hiện một cô gái hoạt bát líu ríu.

 

Cô gái đó suốt ngày quấn lấy Cố đại nhân, miệng thì lẩm bẩm "một đời một kiếp một đôi người".

 

Ta và Thanh Huyên liếc nhau một cái, liền kéo hai cái thang ra, leo lên tường hóng chuyện.

 

Vừa thấy cô gái kia, Thanh Huyên cười hì hì hỏi:

 

"Thanh Long cái Địa Hổ?"

"Kỳ biến ngẫu bất biến?"

 

Chúng ta thành công đối được mật hiệu với cô nương kia.

 

Ba người xuyên không, cuộc tụ hội riêng tư của ba chị em.

 

Cô bé kia tự giới thiệu tên là Nhuyễn Nhuyễn.

 

Người xuyên không hai ba chục năm trước, đa phần như Thanh Huyên vậy, tai nạn xe cộ, rơi nước mới xuyên được.

 

Giờ thì thoải mái hơn rồi, nằm ngủ một giấc là xuyên, còn được tặng kèm hệ thống chiến lược.

 

Nhuyễn Nhuyễn nói Cố đại nhân bên cạnh là nam phụ, đợi nàng chinh phục xong, hệ thống sẽ đưa nàng về nhà.

 

Ta và Thanh Huyên nghe mà mắt sáng rỡ, lập tức ôm đùi nàng, hỏi lúc về có thể mang theo hai ta không?

 

Nhuyễn Nhuyễn vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Chuyện nhỏ ấy mà!"