Song Thế Tầm Thê

Chương 17



Thế là hai ta còn sốt ruột chuyện chiến lược hơn cả nàng.

 

Chúng ta lấy một bảng đen nhỏ, vừa mở mắt đã phân tích tính cách, hành vi, lý lịch Cố đại nhân.

 

Nhất định phải đảm bảo Nhuyễn Nhuyễn mỗi lần đều đánh trúng tim Cố đại nhân.

 

Ta quanh quẩn bên Tam công tử dò hỏi chuyện Cố đại nhân.

 

Tam công tử giọng hơi chua: "Bình thường nàng có để tâm ta như vậy đâu!"

 

Ta đẩy hắn ra: "Làm sao giống nhau được? Đây là chuyện hệ trọng cả đời của Nhuyễn Nhuyễn cô nương đấy!"

 

Tam công tử mặt dày mày dạn áp sát: "Phụ nữ đến tuổi rồi, có phải đều thích làm mối không?"

 

Ta càng già càng to gan, vậy mà dám trợn mắt với hắn ngay mặt.

 

Khi tiến độ chinh phục của Nhuyễn Nhuyễn gần 99%, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.

 

Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên hỏi ta: "Nghênh Hạ tỷ tỷ, tỷ nỡ bỏ Tam công tử sao?"

 

Ta hào sảng vung tay: "Nam nhân có thể có lại, về nhà chỉ có một lần cơ hội!"

 

Sống đến chừng này tuổi, ta đã trở nên lạnh lùng vô tâm, không ai có thể ngăn cản ta trở về!

 

Thanh Huyên khó hiểu: "Sao lại hỏi ngây thơ vậy? Ngươi không biết tam đệ ta chó đến mức nào đâu!"

 

Thanh Huyên trong lòng vẫn còn oán năm xưa bị hắn chơi một vố.

 

Chỉ là nàng đấu không lại, đành chịu thua.

 

Nhưng Nhuyễn Nhuyễn mới xuyên tới, chưa nếm đủ khổ sở thời cổ.

 

Nghe chúng ta nói xong, ánh mắt nàng né tránh, biểu cảm có chút buồn.

 

Ngày Nhuyễn Nhuyễn chinh phục Cố đại nhân thành công.

 

Ta và Thanh Huyên trốn trong hòn giả sơn hậu viện phủ Cố suốt cả ngày.

 

Khoảnh khắc hệ thống thông báo thành công, mặt đất xuất hiện một vòng sáng.

 

Ta và Thanh Huyên nắm tay nhau, mặt đầy kích động lao vào.

 

Nào ngờ Nhuyễn Nhuyễn lại do dự.

 

Ta và Thanh Huyên nghi hoặc hỏi: "Sao thế, còn không đi à?"

 

Nhuyễn Nhuyễn rơi lệ: "Hình như ta thật sự đã yêu Cố đại nhân rồi."

 

Thanh Huyên thở dài: "Đi nhanh lên, về rồi tỷ tìm cho muội mười tám nam người mẫu cũng được."

 

Nhuyễn Nhuyễn nói: "Không giống, bọn họ không phải Cố đại nhân."

 

Thanh Huyên còn định nói nữa, ta đẩy nàng một cái.

 

Mỗi người đều có số mệnh riêng.

 

Rất nhiều người trẻ, không đ.â.m đầu vào tường thì không chịu quay lại.

 

Khuyên cũng vô ích.

 

Sợ đêm dài lắm mộng, ta vội kéo Thanh Huyên bước vào vòng sáng.

 

Ai ngờ Tam công tử và Cố đại nhân lại gấp gáp chạy tới.

 

Tam công tử chỉ kịp nắm lấy tay ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một bên là sức hút mãnh liệt của vòng sáng, một bên là hắn gắng sức giữ lại.

 

Ta quay đầu, thấy hắn như muốn tan nát cả người.

 

Đôi mắt hắn đỏ rực.

 

Rõ ràng là một người kiêu ngạo, thế mà bên ta lại gặp phải nhiều chuyện đau lòng như thế.

 

Hắn hỏi ta: "Nghênh Hạ, ở lại vì ta, được không?"

 

Ta kiên định lắc đầu: "Không được."

 

Hắn vỡ òa cảm xúc: "Từng ấy năm, chẳng lẽ nàng không có chút tình cảm nào với ta sao?"

 

Ta bị cảm xúc của hắn làm cho lay động, không kìm được rơi lệ.

 

Ta nghẹn ngào đáp: "Ta yêu chàng, nhưng… ta yêu tự do hơn."

 

Nói xong, ta ra sức gỡ tay hắn.

 

Nhưng Tam công tử như người c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm, siết c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.

 

Ngay khoảnh khắc cả người ta chìm trong vòng sáng, ta như nhìn thấy Tam công tử không màng tất cả lao về phía ta...

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

28.

 

Cuối cùng, tôi đã trở lại hiện đại, quay về đúng dòng thời gian vốn thuộc về mình.

 

Trước khi xuyên không, tôi và Lưu Thanh Huyên đã trao đổi cách liên lạc, nên rất nhanh sau đó, chúng tôi gặp lại nhau ở thế giới này.

 

Dù mỗi người ở một thành phố, nhưng Lưu Thanh Huyên là kiểu người táo bạo, bốc đồng. Ngay ngày hôm ấy, cô ấy đã bay đến chỗ tôi.

 

Chúng tôi cùng nhau ăn chơi vài ngày thỏa thích, gọi đủ món đại tiệc, sắm chiếc điện thoại đời mới nhất, uống sập vô số loại trà sữa. Cứ thế mà tiêu tiền, hưởng thụ, bù đắp như điên như cuồng cho những năm tháng khổ sở đã qua.

 

Lúc ấy, Lưu Thanh Huyên chợt nhớ lại lời mình từng nói trước khi xuyên không, bèn huých ta một cái: "Con bé kia không có số hưởng phúc thì thôi, chị em mình đi hưởng nam mẫu!"

 

Vậy mà chẳng hiểu sao, tôi lại từ chối: "Thôi... đừng."

 

Lưu Thanh Huyên trừng mắt nhìn tôi: "Chẳng lẽ cô còn vương vấn cái tên cẩu nam nhân Lưu Thanh Chu kia à?!"

 

Thanh Huyên luôn gọi hắn là "Lưu tam cẩu", đủ thấy trong lòng nàng chất chứa bao nhiêu oán khí.

 

Nhắc đến Lưu tam, trái tim tôi chợt thắt lại, nhói lên như bị ai dùng kim đ.â.m thẳng.

 

Nhưng giữa tôi và hắn, ngăn cách là mấy nghìn năm, là vô số con người, sự việc, là rào cản về giai tầng, văn hóa, cả khác biệt trong ba quan niệm sống.

 

Tôi nghĩ, chỉ cần thêm một chút thời gian, có thể là vài năm, hoặc lâu hơn nữa.

 

Tôi sẽ học cách hòa nhập lại với xã hội hiện đại, rồi tìm một người thực sự phù hợp với mình.

 

Chỉ là... người đó, tuyệt đối không thể là Lưu tam, vĩnh viễn không thể là hắn.

 

Nghĩ đến đây, tôi đột ngột lấy tay che mặt, òa khóc nức nở.

 

Bởi bất kỳ lựa chọn nào trong đời, đều phải trả giá.

 

Và giờ tôi mới hiểu, cái giá của tự do... lại đau đến nhường này.

 

29.

 

Về sau, tôi cứ thế dính lấy Lưu Thanh Huyên mà sống. Dẫu sao, chúng tôi cũng đã cùng nhau trải qua bao năm tháng nơi cổ đại, tình cảm đã sâu nặng chẳng kém gì chị em ruột.

 

Tôi xin được một công việc mới – làm kế toán. Trước khi xuyên không, tôi từng học ngành này, mà trong thời gian ở cổ đại cũng không ngừng ghi chép, tính toán sổ sách.

 

Không ai hiểu làm kế toán như tôi.

 

Lưu Thanh Huyên thì làm thiết kế cho một xưởng sản xuất đồ nội thất.